Cao nhân tiền bối chưa chắc đã ở nơi xa hoa.
Quán trọ bình thường có lẽ thích hợp hơn.
Quan trọng nhất là... giá phòng rẻ.
Còn cách quán trọ khoảng trăm trượng, Lý Duy Nhất dừng bước, nói:
- Lão Triệu, chắc ngươi cũng nhìn ra, tuy chúng ta là người từ nơi khác đến, nhưng thân phận không đơn giản.
Triệu Tri Nhàn sớm đã có suy đoán như vậy, người có thân phận đơn giản làm sao có được pháp khí? Làm sao có thể giúp hai đồng bạn Thuần Tiên Thể lột xác?
Thậm chí hắn còn đoán, đám người Lý Duy Nhất không phải người của Lăng Tiêu Sinh Cảnh, có lẽ là tộc nhân trong những bí cảnh kỳ lạ nào đó.
Lý Duy Nhất bắt đầu kể câu chuyện đã chuẩn bị từ trước:
- Vị tiền bối kia cũng là người của chúng ta, nhưng thân thể có chút vấn đề, tạm thời dưỡng thương ở thành Cửu Lê, gần đây ta mới liên lạc được với hắn. Theo lý, ta không nên dẫn ngươi đến, nếu lỡ như để lộ tin tức...
Triệu Tri Nhàn vội vàng nói:
- Ta hiểu quy củ! Ta xin thề với Cửu Lê Thần, nếu tiết lộ ra ngoài nửa lời, sẽ khiến ta mất đi tất cả những thứ mình trân trọng trong đời này, kể cả sinh mệnh.
- Vậy ta đi bẩm báo trước một tiếng, ngươi ở đây chờ ta.
Vì lý do an toàn, Lý Duy Nhất cắn răng bỏ ra hai trăm lượng bạc, trả tiền thuê phòng dài hạn một tháng.
Lấy thạch quan từ trong Ác Đà Linh ra, sau khi bố trí phòng ốc ổn thỏa mới đi đón Triệu Tri Nhàn.
- Cốc cốc!
Lý Duy Nhất gõ cửa, hỏi:
- Tiền bối, bằng hữu của ta đã đến, chúng ta có thể vào được không?
Giọng nói của Quan tiền bối vang lên:
- Vào đi!
Hai người đẩy cửa bước vào, bên trong sương mù dày đặc, tối đen không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Là Quan tiền bối thúc giục Quỷ Kỳ, hiển nhiên là không muốn để Triệu Tri Nhàn biết được hắn là một thi thể.
Triệu Tri Nhàn căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, giờ khắc này rốt cuộc đã đến, trong lòng vẫn không chắc chắn, dù sao phá tuyền trọng tố khó như lên trời. Nếu như phẩm giai pháp khí mà đối phương nắm giữ không đủ? Nếu như tuyền nhãn của mình bị tổn hại quá lâu? Nếu như...
Có quá nhiều cái nếu như.
- Tiểu bối họ Triệu, lại đây!
Quan tiền bối nói.
Lý Duy Nhất cảm giác nhạy bén, tuy không nhìn thấy, nhưng lập tức nhận ra lúc này Quan tiền bối đang ngồi trên giường, da đầu tê dại, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh một thi thể ngồi ở đó.
Quan tiền bối giúp Triệu Tri Nhàn luyện hóa Tuyền Dịch, trọng tố tuyền nhãn, không sử dụng Ác Đà Linh mà dùng Cửu Hoàng Phiên của mình.
Điều này khiến Lý Duy Nhất càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
...
Sự kiện tập kích ở trên đường, chỉ nửa giờ sau đã truyền đến Tộc Học mà bộ tộc Thương Lê mở ở thành Cửu Lê.
Chưởng môn Tộc Học vì chuyện răng nanh của Tuyết Lang Vương nên đã quay về Tổ Sơn.
Hiện tại Tộc Học do Lê Tùng Lâm tọa trấn.
Trong Tộc Học, sau khi Lê Tùng Lâm biết được tin tức này, vẻ lười biếng trên người hắn lập tức biến mất, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ:
- Quá to gan! Người thế nào rồi?
Người đến bẩm báo, thuật lại chi tiết quá trình tập kích.
- Diêu Chính Thăng cũng có chút bản lĩnh, có thể chống đỡ được công kích của hắn, tuy đã mượn pháp khí, nhưng vẫn rất xuất sắc.
Lê Tùng Lâm nói.
Người đến bẩm báo:
- Có người tận mắt nhìn thấy, một kiếm đoạn côn của hắn đã có hình bóng của Thiên Đạo Pháp Hợp.
- Điều này đúng là có chút ngoài ý muốn, hắn mới bao nhiêu tuổi?
Lê Tùng Lâm cảm thấy hứng thú, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, bởi vì hắn cũng tu luyện kiếm pháp, bèn hỏi:
- Hai người bọn họ có đến Thương Lê tộc phủ không?
Người đến bẩm báo lắc đầu:
- Không đến chỗ Thiếu tộc trưởng, cũng không đến Cửu Lê Đạo Viện tìm Tứ tiểu thư, hình như là muốn tự mình gánh vác.
- Cũng rất có cốt khí.
Lê Tùng Lâm cười cười, nhưng sắc mặt rất nhanh liền lạnh xuống:
- Chuyện của thế hệ trẻ, ta không tiện nhúng tay vào. Ngươi đi nói cho Thương Lê biết, chuyện này hắn phải chịu trách nhiệm, nếu ngay cả một Dương Thanh Khê cũng không áp chế được, e là danh hiệu người thừa kế thứ nhất Cửu Lê tộc của hắn cũng không vang xa được, cũng sẽ không có ai thật sự coi trọng hắn.
- Ngoài ra, ngươi đi truyền lời cho Dương tộc, nếu người trong tòa nhà đó xảy ra chuyện gì trong vòng một tháng, ta sẽ quét sạch tất cả bang phái của Dương tộc ở thành Cửu Lê. Đến lúc đó đừng trách ta không nể mặt.
Người đến bẩm báo nói:
- Vậy một tháng sau thì sao?
Lê Tùng Lâm cười nói:
- Ta muốn để tiểu tử đó vào Cửu Lê Đạo Viện, vào đó sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng hắn lại cứ sợ sệt, do dự không quyết... Coi như ép hắn một lần vậy. Thời gian một tháng, đủ để hắn suy nghĩ kỹ càng rồi!