Linh Vị tiền bối nói.
- Đúng vậy, ngươi cứ an tâm tu luyện trước đi. Hai cách lựa chọn như thế nào, ta và Linh Vị tiền bối sẽ thương lượng.
Quan tiền bối nghĩ đến điều gì đó, lại nói:
- Chúng ta bây giờ đều quá yếu, phải bồi dưỡng một hộ vệ có thực lực đủ mạnh. Ngươi thấy Triệu Tri Chuyết thế nào?
Lý Duy Nhất cười nói:
- Chúng ta nghĩ giống nhau rồi! Nhưng hậu quả của việc để lộ ra pháp khí đỉnh cấp, hiện tại ta còn không gánh nổi.
- Ngươi có phải cẩn thận quá rồi không? Cho dù Triệu Tri Chuyết khôi phục tu vi, cũng không ai hoài nghi đến một Dũng Tuyền cảnh như ngươi.
Quan tiền bối nói:
- Như vậy đi, giao hắn cho ta, ta sẽ giúp hắn khôi phục tu vi, đồng thời cũng có thể ngụy trang thành cường giả, trấn nhiếp hắn một chút. Đương nhiên, còn phải xem ngươi có nỡ bỏ tiền ra hay không...
Số tiền này, chắc chắn không ít!
Lý Duy Nhất cảm thấy xót ruột, mặt mày ủ rũ:
- Ta vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, tiêu tốn bao nhiêu đây?
Ngoài mười vạn Ngân Tệ của Trường Lâm Bang, hôm nay Lê Lăng cũng mang đến tiền mua nhà của bộ tộc Thương Lê.
- Ngươi cứ thử tưởng tượng những tông môn kia, bồi dưỡng một Ngũ Hải cảnh phải tốn bao nhiêu tiền, như vậy có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.
Quan tiền bối hiếm khi cười một tiếng.
Lý Duy Nhất đi ra khỏi phòng, nhìn mọi người trước mắt, trong lòng cảm thấy bất an, quyết định đưa kế hoạch khôi phục tu vi cho Triệu Tri Chuyết lên hàng đầu.
Chỉ khi có cường giả Ngũ Hải cảnh chân chính tọa trấn, tiếp theo, cho dù hắn đi Thương Vương Mộ, hay bế quan trùng kích lục tuyền, đều có thể yên tâm hơn.
...
Ngày hôm sau.
Lý Duy Nhất và Triệu Tri Chuyết cùng nhau đánh xe ngựa mới mua, đi về phía cổng thành.
Trên người Triệu Tri Chuyết vẫn còn rất nhiều vết thương, nhưng đã không còn đáng ngại, hoàn toàn có thể hành động tự nhiên.
Sau khi vào thành, những kiến trúc nguy nga tráng lệ đập vào mắt, khắp nơi đều có xe ngựa sang trọng, tùy thời đều có thể nhìn thấy dị thú có khí tức kinh người, cùng với các đệ tử tông môn mặc đồng phục.
- Đi Tây Thị.
Lý Duy Nhất nói.
Triệu Tri Chuyết đánh xe rất thành thạo, kéo dây cương, quất roi, rẽ về phía tây.
Lý Duy Nhất nói:
- Ta nghe nói, muốn phá tuyền trùng tu, cần phải mua Tuyền Dịch. Thứ này, giá cả hẳn là rất đắt?
Triệu Tri Chuyết rất hiểu về Tuyền Dịch, nói:
- Tuyền Dịch là tinh hoa ngưng tụ từ trong tuyền nhãn của cường giả Chủng Đạo cảnh, nếu bọn họ không phải túng quẫn đến cùng cực, tuyệt đối sẽ không bán thứ này. Trên thị trường, một giọt Tuyền Dịch, có giá ngàn Ngân Tệ.
Lý Duy Nhất xoa xoa ngực, lại hỏi:
- Trùng tu một tuyền, cần mấy giọt?
- Ta trùng tu nhất tuyền, dùng ba giọt. Trùng tu nhị tuyền, dùng năm giọt.
Triệu Tri Chuyết nói.
Lý Duy Nhất nói:
- Lão Triệu, năm đó ngươi mở mấy tuyền?
- Bát tuyền.
Triệu Tri Chuyết nghĩ đến những chuyện năm xưa, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, lại nói:
- Ngươi phải biết, võ tu phá bát tuyền, được gọi là nhân kiệt, còn khó hơn cả trùng kích Ngũ Hải cảnh. Nói như vậy, hai mươi võ tu thất tuyền, có thể chỉ có một người phá bát tuyền. Nhưng mười võ tu thất tuyền, thì có một người có thể bước vào Ngũ Hải cảnh. Đương nhiên số liệu này không chính xác, chỉ là lấy ví dụ thôi.
- Lão Triệu, ngươi có tin ta không?
Lý Duy Nhất nói.
Triệu Tri Chuyết không phải kẻ ngốc, lập tức trở nên căng thẳng:
- Lý huynh đệ, ngươi muốn mua Tuyền Dịch cho ta sao? Không cần lãng phí tiền bạc như vậy, năm đó ta không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền, căn bản không có tác dụng, tất cả mọi cách đều đã thử qua, nhiều năm nỗ lực, cũng chỉ trùng tu được nhị tuyền, trong lòng đã sớm bình tĩnh rồi.
- Cam chịu số phận rồi sao? Cam tâm sao? Ta nghe nói, ngươi từng mở cả năm khí hải của Ngũ Hải cảnh, tu vi rất cao.
Lý Duy Nhất nói:
- Nếu ngươi tin ta, thì đừng hỏi gì cả. Chúng ta mua Tuyền Dịch xong, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp một vị tiền bối, hắn có thể giúp ngươi.
Triệu Tri Chuyết biết tính cách của Lý Duy Nhất, tuyệt đối sẽ không nói suông, cảm xúc cả người lập tức bùng cháy, trong lòng dậy sóng, nhìn chằm chằm Lý Duy Nhất, hai tay không ngừng run rẩy.
- Lái xe, lái xe, nhìn đường... Ngồi xuống mau... Ngươi có thể bình tĩnh một chút không?
Lý Duy Nhất nói.
Triệu Tri Chuyết làm sao bình tĩnh nổi, lão lệ lã chã rơi, vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc là vị tiền bối nào, có thể giúp ta trọng tố tuyền nhãn? Cả Lăng Tiêu Sinh Cảnh cũng không tới mười món... hình như Lê Châu không có...
- Ta đã nói rồi, đừng hỏi. Ngươi còn hỏi nữa, chúng ta lập tức quay về, vị tiền bối kia ghét nhất kẻ lắm lời.
Lý Duy Nhất nói.
- Không hỏi, không hỏi... Ta không hỏi nữa.
Triệu Tri Chuyết nói xong, lại lẩm bẩm:
- Vị tiền bối kia thật sự ở thành Cửu Lê sao... Được, được, ta không hỏi nữa... Ta lái xe, ta sẽ lái xe cẩn thận...