Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 103: Thương lê giáp thủ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh nắng ấm áp của tháng ba chiếu xuyên qua những tán lá non xanh của cây dương, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên mặt đất.

Lý Duy Nhất ngồi đối diện với Lê Tùng Lâm, không dám tự phụ, rất khiêm tốn nói:

- Tiền bối, chẳng phải danh ngạch của Cửu Lê Đạo Viện đã đủ rồi sao?

Lê Tùng Lâm mỉm cười, chậm rãi nói:

- Cửu Lê Đạo Viện là thánh địa võ học cao nhất của Cửu Lê tộc, chỉ chiêu mộ những người trẻ tuổi có thiên phú đỉnh cao nhất của các bộ tộc, độ tuổi khi vào viện tối đa là hai mươi tuổi. Tuổi càng lớn, yêu cầu càng cao.

- Tuy tuổi của Cao Hoan đã vượt quá, nhưng hắn nhỏ con, lại vừa trải qua quá trình lột xác của Thuần Tiên Thể, lớp da chết bong ra, trông như trẻ lại, căn bản không ai nhìn ra, Thương Lê đã khai tuổi của hắn là mười sáu.

- Những năm trước, mỗi bộ tộc có hai mươi danh ngạch, tổng cộng là một trăm tám mươi người, hơn phân nửa được tuyển chọn từ sớm trong tộc học của chín đại bộ tộc.

- Năm nay là năm diễn ra Hàm Sơn Đại Tế bốn năm một lần, mỗi tộc được thêm mười danh ngạch. Nói cách khác, năm nay bộ tộc Thương Lê có ba mươi danh ngạch, các đại gia tộc đều đang tranh giành.

Hắn nheo đôi mắt ẩn chứa thần quang nhìn chằm chằm Lý Duy Nhất:

- Ta có thể giúp ngươi tranh thủ một cơ hội khiêu chiến, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, cướp lấy một danh ngạch thì đã sao? Ai cũng phải tâm phục khẩu phục.

- Một mình đánh bại hai võ tu thất tuyền và Ngự Trùng Sư, ta cảm thấy ngươi vào Cửu Lê Đạo Viện không thành vấn đề.

- Nói thật với ngươi, lão phu đến đây, thứ nhất là để bày tỏ lòng cảm kích. Thứ hai là thực lực của ngươi không tệ, đã đủ để bộ tộc Thương Lê coi trọng. Ngươi đã mở được mấy tuyền rồi?

- Thất tuyền.

Lý Duy Nhất cảm thấy nếu Lê Tùng Lâm đã hỏi, thì sẽ không tự mình dò xét.

Lấy tu vi ngũ tuyền hiện tại, nếu không sử dụng pháp khí, hắn quả thực có chiến lực không thua võ tu thất tuyền.

Sắc mặt Lê Tùng Lâm hơi biến, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo:

- Xem ra tối qua vô cùng nguy hiểm, may mà ngươi có pháp khí. thất tuyền mười chín tuổi và thất tuyền năm mươi tuổi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dựa vào tuổi tác và tu vi hiện tại của ngươi, trong số ba mươi người năm nay, thiên phú của ngươi có cơ hội lọt vào nhóm trung bình.

- Hãy vào Đạo Viện tu hành, ở đó ngươi mới có hy vọng đột phá đến Phong Phủ. Tương lai muốn đột phá đến Ngũ Hải cảnh cũng dễ dàng hơn một chút.

- Ngươi phải biết, ở thành Cửu Lê, ngoại ô, thành vực và đạo vực là ba môi trường tu luyện khác nhau. Cửu Lê Đạo Viện nằm ở khu vực trung tâm của đạo vực, phàm là người có thể vào đó tu hành, tương lai nhất định sẽ là nhân vật quan trọng của bộ tộc.

Lý Duy Nhất có thể cảm nhận được thành ý của Lê Tùng Lâm, nhưng trên người hắn có quá nhiều bí mật, một khi vào Cửu Lê Đạo Viện, chẳng khác nào hoàn toàn phơi bày trước mắt người khác, họa phúc khó lường.

Dù sao Cửu Lê Đạo Viện là đạo viện của chín đại bộ tộc, chứ không phải đạo viện của riêng bộ tộc Thương Lê.

Hắn dự định sẽ thương lượng với Quan tiền bối trước.

- Đa tạ Giáp Thủ tiền bối đề bạt, nhưng ta muốn suy nghĩ thêm.

Lý Duy Nhất nói.

Lê Tùng Lâm biết thanh niên trước mắt là người cẩn thận, cũng không ép buộc, nói:

- Không vội, khi nào ngươi suy nghĩ kỹ càng, có thể đến tìm ta... Cứ tìm Tứ nha đầu, nàng có thể tìm được ta. Ngươi cố gắng tu luyện, trong vòng năm năm đột phá đến Ngũ Hải cảnh, chuyện của ngươi và nàng, đến lúc đó ta sẽ đi nói chuyện với Nhị ca, ta không câu nệ chuyện môn đăng hộ đối, hơn nữa ta còn nợ ngươi ân cứu mạng.

Lấy thân phận và địa vị của Lê Tùng Lâm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì, một khi đã hứa, chắc chắn sẽ thực hiện.

Lý Duy Nhất cười gượng nói:

- Rốt cuộc nàng đã nói gì với tiền bối vậy?

- Đừng gọi tiền bối nữa, cứ gọi Tứ thúc là được.

Lê Tùng Lâm nói.

Không thể nói chuyện tiếp được nữa rồi!

Lê Tùng Lâm thu hồi pháp khí vào trong cơ thể, đứng dậy nói tiếp:

- Chuyện của Trường Lâm Bang, ngươi không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ đích thân đến đó một chuyến. Bất quá Dương tộc và bộ tộc Thương Lê từ xưa đã có quan hệ hữu hảo, Dương Thanh Khê cũng đến cửa xin lỗi, ta không tiện ra tay quá nặng, chỉ có thể cảnh cáo đôi chút.

- Đa tạ Tứ thúc.

Lý Duy Nhất ghi nhận ân tình này, dù sao đêm qua Trường Lâm Bang bị thiệt hại nặng nề, chắc chắn sẽ không bỏ qua, giống như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu hắn.

Lê Tùng Lâm tự mình đến đó một chuyến, cho dù không nói lời nào nặng nề, ít nhất về sau Trường Lâm Bang sẽ không dám làm càn nữa.

- Sao ngươi cũng gọi là Tứ thúc rồi?

Lê Lăng cười nói.

Lý Duy Nhất lười để ý đến nàng.

Lê Tùng Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi:

- Đúng rồi, các ngươi định tiếp tục ở lại đây, hay chuyển đến thành vực? Tuy thiên địa pháp khí ở thành vực nồng đậm hơn, nhưng trong bộ tộc Thương Lê có rất nhiều gia tộc, lại thêm gia đại nghiệp đại, chuyện rắc rối cũng nhiều.

- Ngoài ra, còn có một số thế lực đối địch bên ngoài... Mấy chục năm gần đây, do chiến loạn liên miên, rất nhiều thế lực hùng mạnh đã tràn vào Lê Châu, thành Cửu Lê không còn là thành Cửu Lê của Cửu Lê tộc nữa. Chuyển vào thành mà không vào Đạo Viện, sóng gió sẽ rất lớn. Tự các ngươi cân nhắc cho kỹ!

- Tứ nha đầu, chuyện này giao cho ngươi, hãy sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.

- Ta đi Trường Lâm Bang một chuyến trước!

Lê Tùng Lâm bước ra khỏi cổng trạch viện, phẩy tay với người đánh xe ngựa vừa đến, một mình thong thả bước đi, giống như đang dạo phố.

Lê Lăng nhìn theo bóng lưng Lê Tùng Lâm rời đi, nói:

- Tứ thúc của ta là vậy, ngoài việc tu luyện, chuyện gì cũng thấy phiền phức. Thật ra sống trong thành cũng tốt, cho dù không vào Cửu Lê Đạo Viện được, cũng có thể vào Thương Lê Tộc Học. Tề thúc, quà ta chuẩn bị cho sư huynh đâu rồi?

Hai tay Lê Tề ôm một chiếc rương gỗ lớn, bước vào trong viện.

Theo sau là một nam một nữ, hai người hầu trung niên cầm thước đo.

Chiếc rương được mở ra, bên trong là một bộ trường bào được gấp gọn gàng.

Lê Lăng nhiệt tình nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)