Trên người lão già này, hắn cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm, hiển nhiên hắn mới là nhân vật có thể quyết định của Trường Lâm Bang.
Thang Duyên sớm đã quan sát Lý Duy Nhất, trẻ hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Nhưng chính là người trẻ tuổi này, chiến tích đêm nay thật đáng sợ, khiến Trường Lâm Bang tổn thất nặng nề, ngày mai nhất định sẽ trở thành trò cười trong các bang phái ở ngoại ô.
Đối phương khí thế mười phần, xem ra là thật sự không sợ hãi.
Khuôn mặt già nua của Thang Duyên nặn ra nụ cười thân thiện, đi đến bên phải Thạch Xuyên Vũ, chắp tay tự giới thiệu:
- Lão phu là phó bang chủ Trường Lâm Bang Thang Duyên, đám hạ nhân không có mắt nhìn, gây ra đại họa cho bang phái, bọn chúng chết trong tay tiểu hữu rất đáng đời. Đây là khế đất của phủ đệ này, vừa rồi đã lệnh cho người đi làm gấp, mong tiểu hữu nhất định phải nhận lấy.
Sau khi Thang Duyên lấy khế đất ra, Thạch Xuyên Vũ liền đưa lên.
Lý Duy Nhất liếc mắt nhìn, trong lòng tự nhiên rất chấn động.
Phải biết dù chỉ là một căn nhà nhỏ ở khu vực này cũng phải mất mấy vạn Ngân Tệ.
Phủ đệ rộng ba mẫu này của bọn họ, không có hai mươi vạn Ngân Tệ, căn bản không mua được.
Thật là một khoảng tiền lớn!
Lý Duy Nhất mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Người của ta đâu?
Thang Duyên giơ tay ra hiệu.
Bốn tên bang chúng áo đen dùng kiệu khiêng Triệu Tri Chuyết tới, rồi đỡ đến trước mặt Lý Duy Nhất.
Vết thương trên người Triệu Tri Chuyết đã được chữa trị, hai cánh tay bị trật khớp cũng được nối lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra đã bị hành hạ dã man. Lý Duy Nhất phất phất tay, bảo lão Lưu và lão Quan đỡ người xuống.
Bốn tên bang chúng khiêng Triệu Tri Chuyết tới, tất cả đều quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin, vẻ mặt sợ hãi.
Rõ ràng chính là bọn chúng đã khiến Triệu Tri Chuyết trở thành bộ dạng này.
Lý Duy Nhất ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thang Duyên, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Thang Duyên phất tay:
- Phạm lỗi, quả thật nên trả giá đắt. Đánh gãy tay chân, để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt.
Sau khi bốn người bị lôi đi, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương gãy liên tiếp truyền đến.
Lý Duy Nhất không có chút thương hại và đồng tình, lấy tác phong của Trường Lâm Bang, trong bang e rằng không có mấy người tốt, rơi vào kết cục gì cũng là đáng đời.
- Phó bang chủ đã có thành ý như thế, khế đất này, Tạ Tiến ta xin nhận.
Lý Duy Nhất lại nói:
- Nhưng ta rất sợ, đêm nào đó lại xảy ra chuyện tương tự...
Giọng nói như hổ gầm của Triệu Mãnh từ trong sân truyền ra:
- Vậy thì đánh lên Trường Lâm Bang, so chiêu một phen, xem nắm đấm của ai cứng hơn.
Ánh mắt Thang Duyên hơi trầm xuống, nếu không phải chuyện này đã náo loạn quá lớn, nếu không phải Đại tiểu thư muốn bọn họ dàn xếp ổn thỏa, nếu không phải hai người này khả năng có Thương Lê làm chỗ dựa, Trường Lâm Bang sao có thể chịu nhục nhã như vậy?
Thang Duyên mỉm cười đáp ứng:
- Hai vị yên tâm, về sau sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa. Xin hỏi Tề đại sư có khỏe không?
Lý Duy Nhất vẫn luôn giữ lão quái vật áo bào trắng kia lại, chính bởi vì hắn là Ngự Trùng Sư, giá trị không nhỏ, có thể làm con bài mặc cả với Trường Lâm Bang.
Vốn định dùng để trao đổi Triệu Tri Chuyết.
Hiện tại, Lý Duy Nhất lại có ý tưởng mới:
- Lão già đó còn sống, phó bang chủ định dùng bao nhiêu bạc để chuộc?
Thang Duyên thầm mắng Lý Duy Nhất tham lam, nhưng nghĩ đến đối phương ở ngoại ô cũng chỉ dám thuê nhà, xem ra là thật sự nghèo.
Chuyện có thể giải quyết bằng tiền, vậy thì không phải là chuyện.
Lần này cứ nhịn trước đã!
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng Thang Duyên dùng mười vạn Ngân Tệ chuộc Tề đại sư về.
Khi Thang Duyên biết, chuộc về chỉ có Tề đại sư, mà không có đám Ngao Chu kia, sắc mặt liền tái mét.
Lý Duy Nhất đứng dậy, nhìn về phía đám người Trường Lâm Bang hùng hổ kéo đến, rồi lại hùng hổ rời đi, bày ra dáng vẻ mình không dễ chọc, cao giọng nói:
- Nhắc nhở phó bang chủ một câu, tốt nhất đừng phái người giám thị chúng ta. Nếu bị ta phát hiện, ta sẽ tự mình đưa thi thể chúng về Trường Lâm Bang.
Thang Duyên đã đi được trăm bước, ngực phập phồng kịch liệt, sát khí lộ rõ trong mắt.
Thạch Xuyên Vũ nói:
- Phó bang chủ, người nhìn ra thực lực của người trong sân kia chưa?
Thang Duyên nói:
- Có thể khẳng định, chắc chắn là Ngũ Hải cảnh. Hắn đã uống máu của hai loại tiên thú, hôm qua ngươi không nhìn ra sao?
Thạch Xuyên Vũ vội vàng giải thích:
- Hôm qua hắn cố ý che giấu tu vi, thần quang nội liễm, với cảnh giới của ta... Haizz, thuộc hạ đạo hạnh nông cạn... Biết lỗi rồi...
Thần sắc Thang Duyên ngưng trọng:
- Kẻ dị chủng chỉ khi đạt tới Ngũ Hải cảnh, mới có thể uống máu của tiên thú thứ hai. Đương nhiên, trừ những kẻ có thể chất đặc biệt, nhưng mà loại người đó còn hiếm hơn cả Thuần Tiên Thể, không có giá trị tham khảo.
- Chẳng lẽ cứ nhẫn nhịn như vậy sao? Đêm nay chúng ta đã trả giá quá đắt.
Thạch Xuyên Vũ không cam lòng.
Thang Duyên nói:
- Trước tiên điều tra rõ ràng, bọn họ và Thương Lê rốt cuộc có quan hệ gì. Nếu quan hệ không mật thiết, vậy thì món nợ này, đêm nay không trả, ngày sau cũng nhất định phải bắt bọn chúng trả giá đắt. Cho dù quan hệ mật thiết, không thể ra tay công khai, chẳng lẽ không thể ám toán sao?
- Đúng rồi, tiểu tử Tạ Tiến kia chắc chắn không phải Ngũ Hải cảnh, rất có thể là Pháp Võ Tu mở bát mạch.
Thạch Xuyên Vũ cũng có cảm giác tương tự, cảm giác áp bách mà Tạ Tiến mang đến cho hắn kém xa Triệu Mãnh. Hắn nói:
- Có nên treo tên hắn lên Ngũ Táng Miếu, để Phật Độ Tặc Bang giúp chúng ta thử hắn một chút không? Nếu có thể giết chết, chẳng phải đã trút giận được phần sao?
Ngũ Táng Miếu, là tổ chức sát thủ lớn nhất của Minh Thị dưới lòng đất thành Cửu Lê, nghe đồn là do Quan Sơn Từ Phật Độ, một trong ba đại Man Tặc Nam Cảnh đứng sau.