“Sao dám quên gốc rễ, sao dám quên gốc rễ, sẽ bị trời đánh.” Ông lão cẩn thận lượm hạt dưa vàng vào tay.
Tính theo trọng lượng thì hạt dưa vàng này không có gì, nhưng mỗi hạt đều được chế tác tinh xảo, giá trị còn cao hơn cả vàng.
“Chúng tôi xin phép đứng ngoài chờ, bà sai bảo lúc nào cũng được.”
Ông lão hiểu lễ nghĩa, hai tay nâng hạt dưa vàng, lùi ra khỏi phòng ăn.
Liễu Ngọc Mai húp một ngụm cháo, nói: “Bà biết cháu không thích mấy thứ này, nhưng chắc A Đình cũng đã nhắc ông ta rồi, ông ta đã khiêm tốn lắm rồi, nhưng vẫn còn hơi phô trương.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây