Âm Manh rất vui, cô giơ tay lên nói: “Này, sao cậu không vui vậy, hồi nhỏ mà có ai dẫn tôi đi mua quần áo mới thì tôi vui chết được.”
Nhuận Sinh: “Đấy là bọn buôn người.”
Âm Manh lườm Nhuận Sinh: “Hồi nhỏ cậu không muốn mặc quần áo mới, khoe với bạn bè một chút à?”
Nhuận Sinh: “Tôi với ông vớt xác, người có mùi, không đứa nào muốn chơi với tôi.”
Giọng Âm Manh đột nhiên trầm xuống, nói: “Tôi cũng là đứa trẻ cùng tuổi trên phố, đều bị bố mẹ chúng nó dặn là đừng chơi với tôi, nói nhà tôi mở cửa hàng quan tài, xui xẻo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây