Bà ấy chưa từng oán trách, bà ấy cảm thấy đời người nên như vậy.”
“Sau đó, bà ấy già rồi, không trông trẻ được nữa, không làm ruộng được nữa, ngay cả bếp cũng không nhóm được lửa. Con cháu bà ấy, đều cho rằng bà ấy vô dụng, là gánh nặng.
Đáng tiếc, bà ta có thể sống, dù bà chưa bao giờ đi tìm con cái xin tiếp tế, dù uống nước lạnh, ăn thức ăn thiu, bà vẫn như cũ giống như con thằn lằn trong khe tường, vẫn còn sống.
Bà thích phơi nắng, ngồi ở trong sân, phơi nắng, chính là hơn nửa ngày.
Ngày đó, bà ta nhìn thấy tôi, một con mèo vừa già vừa xấu vừa tàn tật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây