A Ly hẳn là biết cậu đang làm gì, giống như trước kia, cô bé ngồi sát bên cậu.
Mỗi lần Lý Truy Viễn “lật sách” trong đầu, đều theo thói quen “nhìn” về phía cô bé, A Ly cũng sẽ ngẩng đầu nhìn lại, hai người dường như đang giao tiếp bằng mắt.
Cứ như vậy cho đến hoàng hôn, sắc trời dần tối.
Dì Lưu gọi: “Ăn cơm tối thôi!”
Lý Truy Viễn đứng dậy, nhẹ nhàng duỗi lưng, cách “đọc sách” như vậy cũng rất tốt, không cần lo lắng ánh sáng không đủ sẽ làm tổn thương mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây