“Tiểu Viễn, Nhuận Sinh, anh cảm thấy anh hẳn là hoa mắt, nếu không làm sao anh lại thấy trên đập cửa nhà Chu Dung, thế mà có hai người đang ngồi.”
Đàm Văn Bân dùng sức dụi dụi mắt, sau đó tiếp tục nhìn lại.
Càng xem, cậu ta lại càng khom người, cả người cũng càng lùi về phía sau, yên lặng bảo vệ Nhuận Sinh ở trước người mình.
Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu ta lại muốn tiếp tục lùi về phía sau cậu bé.
Lúc cúi đầu, lại phát hiện cậu bé đang nhìn mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây