“Cái gì, ông nội của cháu gãy chân rồi!”
Nhuận Sinh sững người, cậu là do ông Sơn nhặt về bên bờ sông, tuy hai ông cháu thường xuyên sống cảnh bữa đói bữa no, nhưng lúc túng thiếu thì cũng là hai ông cháu cùng túng thiếu, bởi vậy tình cảm rất chân thành và sâu đậm.
Đàm Văn Bân mừng rỡ đến mức lông mày cũng nhảy lên, hận không thể chỉ muốn nhún chân tại chỗ nhảy vài vòng ba lê, cuối cùng mình cũng có cơ hội được thấy chết ngược rồi!
Lý Truy Viễn thì thấy hơi áy náy, tính ra thì cũng gần lúc cậu đến trấn Tây Đình đánh bài thắng tiền, khi đó ông Sơn đã chia một nửa số tiền của cậu.
Haiz, quả nhiên, tiền bẩn này đúng là không dễ tiêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây