Hệ thống Vạn Người Ghét sốt ruột: [Sao cô thà bán quần áo lấy tiền chứ không chịu làm nhiệm vụ hả?]
Tô Tầm đáp: “Ai bảo chủ nhân của cậu yêu cầu nhiều như vậy làm gì? Cứ chờ xem.”
Nói xong, cô xách vali, cầm tiền và tem phiếu đi vào tiệm cơm.
Trong tiệm cơm, lúc này người xếp hàng không còn đông nữa, Tô Tầm đi tới một lát là đến lượt. Đầu tiên cô gọi bánh bao thịt, nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó chịu: “Trưa trật thế này ai làm bánh bao thịt bán chứ? Cô không thấy thực đơn à?”
Tô Tầm nói: “Vậy cho một bát sủi cảo.”
Nhân viên phục vụ bực bội nhận tiền, rồi bảo đầu bếp luộc sủi cảo.
Rất nhanh, sủi cảo được bưng ra. Sủi cảo ở đây làm thật đầy đặn, vỏ mỏng nhiều nhân, nhìn thôi đã thấy thèm.
Tô Tầm không vội bưng đi mà đứng ngay cửa sổ, hét lớn: “Phục vụ, cho tôi một cái bát không! Tôi ăn sủi cảo chỉ ăn nhân, không ăn vỏ! Vỏ sủi cảo này ai mà ăn chứ, các người mang đi cho lợn, lợn nó còn chẳng thèm!”
Xoảng một tiếng, tiếng bàn ghế xô lệch vang lên, tất cả đàn ông phụ nữ, già trẻ lớn bé trong quán ăn đều nhìn về phía này. Ánh mắt họ mang theo vài phần khó tin và cả sự lên án.
Nhất là những người đang ăn sủi cảo, ánh mắt họ như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Tầm.
[Ting, giá trị ghét +23, thưởng 2300 đô la Mỹ.]
Hệ thống Vạn Người Ghét: ...
Cô nhân viên phục vụ trong quầy nổi giận: “Cô lên cơn gì thế hả? Không ăn? Không ăn thì cút ngay cho tôi!” Dường như vẫn chưa hả giận, cô ta đứng phắt dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa xắn tay áo.
Tô Tầm cũng chẳng màng đến bát sủi cảo nữa, vội vàng kéo vali chạy ra ngoài.
Cô sợ chỉ cần chậm một bước thôi là sẽ bị đánh cho thành đầu heo mất.
Cô vừa mới thấy trong quán có dán khẩu hiệu: “Không được đánh khách!”
Tại sao lại có khẩu hiệu như vậy? Chắc chắn là đã có người bị đánh rồi.
Thế nên tiền này thật sự không dễ kiếm chút nào. May mà cô chọn nơi như quán ăn, người ta hoặc là đang ngồi hoặc là ở trong quầy, cô vẫn còn cơ hội chạy thoát.
May quá, 2300 đô la Mỹ đã vào túi, không cần phải liều mình chọc giận đám đông nữa.
Hệ thống Vạn Người Ghét cũng chết lặng: [Ký chủ, cô làm thế nào vậy?]
“Thì làm thế thôi chứ sao. Bất kể lúc nào, lãng phí đồ ăn đều là đáng xấu hổ. Huống hồ đây lại là những năm tám mươi. Chuyện này mà không khiến mọi người tức giận mới là lạ. Tôi nói cho mà biết, đây là đang ở những năm tám mươi đấy, chứ nếu là ở tương lai... livestream một phát, nổi tiếng trên mạng, mấy phút là có thể nhận được phần thưởng cả trăm triệu rồi.”