Người Thân Nước Ngoài Của Pháo Hôi Truyện Niên Đại Trở Về Rồi

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Thu vàng năm 1982, Quốc khánh vừa qua chưa đầy hai ngày, thành phố Đông Châu vẫn còn phảng phất không khí lễ hội. Cửa tiệm cơm quốc doanh lâu đời của địa phương vẫn treo bảng ưu đãi ngày lễ, mỗi bàn được tặng một đĩa củ cải cay.

Vì đang là giờ cơm trưa nên lúc này trong tiệm rất đông khách.

Tiệm có ba ô cửa phục vụ, mỗi ô có một nhân viên. Nhân viên phục vụ vừa sốt ruột hét gọi người đến bê món, vừa quay sang báo thực đơn mới cho đầu bếp phía sau.

Nhìn hàng người dài dằng dặc trước mặt, cô nhân viên phục vụ càng thấy bực bội.

Nếu không phải quán có quy định không được nổi nóng với khách, chắc cô ta đã chửi ầm lên rồi.

Vội cái gì mà vội chứ, không thể nào lựa giờ khác đến được à? Nhất định phải làm người ta mệt chết hay sao! Từ lúc bắt đầu nghỉ lễ đến giờ, chẳng lúc nào được ngơi tay. Chỉ vì một đĩa củ cải mà ai cũng đổ xô đến ăn.

Mấy người khách đang xếp hàng thì chẳng mấy để tâm đến vẻ mặt khó chịu của nhân viên phục vụ, họ quen rồi. Được ăn ngon thì chịu chút bực dọc có sao đâu? Có những món ngon, e là có tiền cũng chẳng mua được. Mấy năm trước, người ta có sủi cảo bột mì hảo hạng cũng chẳng thèm mang ra bán đâu. Bây giờ vật tư dồi dào hơn rồi, ăn cơm còn được tặng thêm món phụ.

Nhưng đồ ăn ở đây cũng không hề rẻ. Nếu không phải vì muốn góp vui, chắc họ cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra ăn.

Gọi thêm hai ba món là bay mất một phần ba tháng lương của một công nhân bình thường, đủ cho cả nhà sống nửa tháng rồi.

“Rẻ quá đi mất!” Đứng cạnh ô phục vụ, Tô Tầm nhìn chằm chằm vào bảng đen ghi thực đơn, không kìm được mà cảm thán.

Sa lát tôm 3,4 đồng.

Thịt bò nguội 0,9 đồng.

Cá sốt chua ngọt 1,3 đồng.

...

Vừa xem thực đơn vừa nhẩm tính, mười đồng là đủ một bữa thịnh soạn rồi. Có cá, có thịt, có tôm, có cua, chuyện này mà ở quá khứ, ai mà tin nổi?

Vậy mà bây giờ nó lại lồ lộ ngay trước mắt Tô Tầm.

Dĩ nhiên, thu nhập thời này cũng không cao. Suy nghĩ “rẻ” này của Tô Tầm chỉ là so với khối tài sản trước kia của cô mà thôi.

[Haiz... giá mà mang được số tiền kiếm được trước đây đến thời này tiêu thì tốt biết mấy.]

Nhưng Tô Tầm sờ túi, đừng nói mười đồng, một hào cũng không có.

Khóe miệng Tô Tầm nhếch lên một nụ cười gượng gạo. Ai mà thê thảm như cô chứ? Xuyên không thì thôi đi, lại còn xuyên cả người. Xuyên cả người đã đành, lại còn không một xu dính túi.

[Ký chủ, cô sao vậy?] Một giọng nói trẻ con máy móc vang lên.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)