Sau khi viết xong, thiên chỉ đốt thành tro. Hứa Thanh Tiêu lại lấy ra một tấm thiên chỉ khác, lại viết lại đốt. Thống lĩnh binh sĩ Kinh thành bên kia nói, Hứa Thanh Tiêu bên này viết, tròn một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu đã viết ra mười mấy bức thiên chỉ, so với Trấn Tây Vương chỉ lấy ra được có một bức thiên chỉ. Cao thấp đã phân định rõ. Nhưng điều mà tất cả mọi người đều tò mò là, vị thống lĩnh binh Kinh thành này nói gì bên tai Hứa Thanh Tiêu? Tại sao Hứa Thanh Tiêu lại lộ ra vẻ sửng sốt như vậy? Tại sao Hứa Thanh Tiêu không giữ gìn thiên chỉ như bảo bối, viết liên tục mấy bức liền? Tất cả mọi người đều rất tò mò, đến cả Trấn Tây Vương cũng tò mò.
Nhưng Trấn Tây Vương tò mò thì tò mò, nhìn đầu của từng tên từng tên thương nhân ở đây chầm chậm rơi xuống, Trấn Tây Vương vừa sốt ruột vừa tức giận.
Tin vui duy nhất là, quan sai Hình bộ chỉ có năm người, năm người chỉ có thể giết được năm người một lúc, vẫn còn thời gian tranh thủ, hiện tại hắn ta đã không còn mong cầu có thể giữ lại toàn bộ nữa rồi, bảy phần, chỉ cần còn lại bảy phần trong số người đó còn sống, tất cả mọi chuyện đều tốt rồi.
Vượt qua bảy phần chắc chắn không thể được nữa rồi.
Mà giờ khắc này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây