“Vương triều Đại Ngụy có không ít quận, rất nhiều phủ, rất nhiều huyện, nếu thực sự muốn đạt được yêu cầu trong tấu chương, một trăm ba mươi vạn vạn lượng bạch kim, không tới một năm bèn tiêu hết sạch không còn chút dấu vết nào.”
“Mặc dù ý tưởng rất tốt, nhưng khó làm.”
Cố Ngôn lên tiếng, lần này ông ta nói chuyện vẫn còn giữ chút kẽ, nếu như đổi thành một người nào khác.
Ông ta nhất định cho người ta một bạt tai đá văng ra ngoài đường rồi.
Hứa Thanh Tiêu thì khác, Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ tình hình của Hộ bộ hơn bất cứ ai, cũng biết rất rõ cách phân chia ngân lượng của Đại Ngụy, không thể nào nói năng hồ đồ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây