Người Đàn Bà Hung Hãn 1949

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Điền Đại Hoa giơ tay lên, thuận tay ném lưỡi liềm qua, lưỡi liềm bay thẳng vào đầu lợn rừng. Con lợn rừng chịu một dao lưỡi liềm, nhưng chẳng nhằm nhò gì với nó, ngược lại còn chọc giận nó, khiến nó gào lên và xông tới hung mãnh hơn.

Điền Đại Hoa liền tận dụng thời gian này, nhún người nhảy lên, bám vào cành cây, lật người bò lên cành cây cao hơn hai mét. Con lợn rừng nặng nề đâm vào gốc cây, cây lớn lắc lư, lợn rừng cũng bị đâm đến phải lùi lại hai bước, hung tợn nhìn chằm chằm Điền Đại Hoa, rú lên rồi quay đầu dùng răng nanh cào lên cây.

Thân thể Điền Đại Hoa đã lên đến cành cây, nhưng bó củi cô cõng sau lưng lại cản trở. Những que củi dài ngắn không đều bị mắc kẹt bởi nhánh cây lộn xộn, khiến cô có chút chật vật.

Cô bám lấy nhánh cây, một tay kéo bó củi xuống, thân thể bò lên cành cây ngồi, nhìn xuống con lợn rừng đang nổi giận bên dưới, kéo bó củi đến trước người, rút từng que củi ném xuống thân con lợn rừng.

Thôn dân đốn củi thường nhặt những cành cây khô, vì cành cây tươi không nhóm được lửa và nặng, cõng xuống núi không dễ dàng. Những cành củi khô này ném lên thân con lợn rừng dường như không có lực sát thương.

Điền Đại Hoa cứ vậy tùy tiện ném xuống, nhưng lại rất chuẩn, từng que một nối tiếp nhau như hình với bóng, chuẩn xác nện lên đầu con lợn rừng, như cố ý trêu đùa, chọc cho nó giận dữ la hét, đấu đá lung tung, cái miệng thô to bằng cái bát đâm lệch cả đi.

Cô ném xong một bó củi, con lợn rừng dưới gốc cây khè khè thở hổn hển, không còn hung hăng như vừa rồi. Điền Đại Hoa nhân cơ hội nhảy xuống khỏi cây, không dám lại gần, nhìn xung quanh, ôm một hòn đá lớn, ngắm chuẩn ném vào đầu con lợn rừng như ném bóng.

Vì không yên tâm, Điền Đại Hoa lại quăng thêm một cục đá, nhìn cái đầu con lợn rừng không thể ra vẻ ta đây được nữa, mới nhặt hết củi rơi đầy đất lên bó chặt lại, hai tay vác con lợn rừng khiêng lên vai, dẫm lên cỏ dại núi đá tiếp tục xuống núi.

Khuôn mặt thanh tú, tinh tế của cô mang vẻ lãnh đạm, bước chân nhẹ nhàng thong dong. Thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn đang cõng trên vai một con lợn rừng hơn ba trăm cân, một tay xách bó củi, trên bó củi còn treo lủng lẳng hai con gà lôi... Cảnh tượng ấy, có cảm giác kỳ lạ đến không nói nên lời.

Điền Đại Hoa đi đến rìa thôn, ném lợn rừng và bó củi xuống đất, tìm một phiến đá phẳng ngồi nghỉ ngơi. Không lâu sau, thím Ba trong thôn cùng con dâu đi ngang qua, Điền Đại Hoa liền gọi họ đến giúp đỡ.

Hai người họ lại gần, vừa nhìn thấy con lợn rừng trên mặt đất, lập tức la lên.

“Ôi, con lợn rừng to như vậy, dọa ta sợ kinh. Đại Hoa, con đánh chết kiểu gì vậy? Đào bẫy hay úp bao tải? Úp bao tải cũng úp được con to như vậy ư?”

“Haiz, con làm gì có bản lĩnh đánh được nó chứ, cứ coi như nhặt được đi.” Điền Đại Hoa cười nói, “Hôm nay con lên núi đốn củi, không ngờ lại gặp phải con thú này, suýt nữa làm con sợ chết khiếp. Nhưng cũng coi như mạng con lớn, gặp may, con sợ quá né sang một bên, con lợn này vội xông đến nhưng không dừng lại được, rơi xuống vách núi, trúng tảng đá nằm đấy một lúc mãi không dậy nổi, con liền nhân cơ hội ném đá, kiên quyết ném chết nó.”

“Thật đúng là bị ném đá đến chết này.” Thím Ba khom người nhìn đầu con lợn rừng hiển nhiên từng bị đá lớn ném, cẩn thận dùng ngón chân chọc vào, “Đại Hoa à, con cũng may mắn quá đi, con lợn rừng lớn như vậy cũng thật hiếm thấy, giờ thì nhà con có thể đón một Tết Trung Thu béo bở rồi.”

Thím Ba vòng quanh con lợn rừng tấm tắc thán phục, con dâu bà cũng ở bên cạnh phối hợp, mẹ chồng con dâu đều xách giỏ mây, hình như đi làm đồng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️