“Sao em tìm được đến đây? Em tự đi à?” Khương Mậu Tùng hỏi từ phía sau.
“Em tự cưỡi lừa tới.”
Cảm nhận ánh mắt nào đó, Điền Đại Hoa quay lại và thấy người phụ nữ trẻ vừa nãy đang đứng ở cửa, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô ấy cầm chậu, ánh mắt có vẻ đánh giá.
Điền Đại Hoa cũng quan sát lại. Cô ấy trông khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thanh tú, tóc cắt ngắn gọn gàng, một kiểu thường thấy ở các cô gái thành thị.
Thật ra, Điền Đại Hoa cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi.
Cô lấy chồng năm mười sáu, và giờ Tiểu Thạch Đầu đã bảy tuổi.
Sống một cuộc sống hoàn toàn khác, lại thêm sự từng trải, Điền Đại Hoa tự nhiên coi người phụ nữ trước mặt là “cô gái trẻ thành phố“.
Điền Đại Hoa nhìn người phụ nữ kia, Khương Mậu Tùng bên cạnh liền bắt đầu tỏ vẻ lúng túng.
“Tiểu Lâm, cô về trước đi. Đây là người nhà của tôi.” Khương Mậu Tùng nói.
“Vâng, vậy tôi đi về trước.” Người phụ nữ kia đặt chậu xuống, vẩy nước trên tay rồi cười nói với anh: “Quần áo tôi đã giặt sạch cho anh, khăn tắm còn chưa giặt, anh tự làm nhé.”
“Biết rồi, cô về trước đi.” Khương Mậu Tùng sốt ruột nói, vô thức tiến vài bước, đứng chắn trước cửa ngăn cách Điền Đại Hoa và người phụ nữ kia.
“Vậy tôi đi đây. Anh nói chuyện với chị ấy từ từ, chị ấy không biết chữ, không hiểu chuyện thì anh giải thích rõ ràng, thật ra chị ấy cũng không dễ dàng gì.” Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói.
“Để sau đi, Tiểu Lâm. Việc này tôi cần suy nghĩ nghiêm túc.” Khương Mậu Tùng nói với giọng trầm thấp. “Tiểu Lâm, cô không cần đến đây nữa, tôi bên này bận rộn, cô đến cũng không tiện.”
Người phụ nữ kia nói nhỏ thêm điều gì đó, nhưng đã xa hơn, giọng cũng nhỏ hơn. Tuy nhiên, thính giác của Điền Đại Hoa rất nhạy bén, cô nghe rõ người phụ nữ đó nói rằng cô ta nguyện chờ Khương Mậu Tùng sắp xếp ổn thỏa gia đình.
Khương Mậu Tùng trở lại, thấy Điền Đại Hoa đi ra ngoài, liền hỏi theo bản năng: “Em đi đâu?”
“Đồ đã đưa rồi, tôi về nhà.” Điền Đại Hoa nhìn anh: “Bằng không tôi còn có thể đi đâu?”
Chẳng lẽ lại đi xé xác người phụ nữ kia? Điền Đại Hoa khinh thường không thèm làm thế.
Đặt trong bối cảnh cổ đại, cô là chính thất, người phụ nữ kia thậm chí không phải thiếp, chỉ là một người giặt giũ cho đàn ông. Điền Đại Hoa không rõ họ đã đến mức nào, nếu đã vượt quá giới hạn, cùng lắm cũng chỉ là một tình nhân hèn mọn.
Điền Đại Hoa thầm nghĩ, nếu muốn xé xác cô ta ngay trước mặt Khương Mậu Tùng thì thật mất mặt, không xứng với cô.
“Hai người đã đến mức nào rồi?” Điền Đại Hoa hỏi. “Nếu anh đã ngủ với cô ta, thì anh cũng phải chịu trách nhiệm. Anh cứ nuôi cô ta ở ngoài, tôi coi như không biết, dù sao cũng không quan tâm. Chỉ coi anh như đã chết. Nếu anh muốn ly hôn để cưới cô ta, thì hãy xem thử xem anh và cô ta có may mắn đến mức nào.”
“Đại Hoa! Em đang nghĩ gì vậy!” Khương Mậu Tùng thốt lên, vẻ mặt ngỡ ngàng và bất lực. “... Không có gì cả, em nghĩ anh là ai chứ.”
“Anh là ai?” Điền Đại Hoa hỏi lại. “Anh tự nói đi, anh là ai, cô ta là ai? Tại sao cô ta lại giặt quần áo cho anh ở đây? Khương Mậu Tùng, anh coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không? Tưởng tôi hù anh à?”
“Đại Hoa...” Khương Mậu Tùng trầm mặc một lúc rồi nói nhỏ. “Việc này, anh biết không dễ giải quyết... Em cho anh thời gian suy nghĩ.”
“Anh cứ từ từ mà suy nghĩ. Tôi, Điền Đại Hoa, có thể làm quả phụ, nhưng không bao giờ là người phụ nữ bị coi thường. Tôi không thể để Tiểu Thạch Đầu có một người cha vứt bỏ vợ con.”