“Đại Hoa, em... Sao em lại có những tư tưởng cổ hủ như vậy? Ai dạy em những điều đó?” Khương Mậu Tùng cứng họng, nhìn cô đầy sửng sốt.
Điền Đại Hoa trong lòng chấn động, quyết định quay đầu không thèm đếm xỉa đến anh.
“Đại Hoa, anh nói với em, bây giờ là xã hội mới, hôn nhân tự do, giải phóng phụ nữ đã hô hào bao năm rồi, những tư tưởng cổ hủ này em học từ đâu ra?”
“Em không biết tư tưởng cổ hủ là gì, em chỉ biết là không nên phụ bạc vợ hiền khi khó khăn. Khương Mậu Tùng, nếu anh nhất quyết ly hôn, thì rõ ràng anh đã đánh mất lương tâm, không phân biệt đúng sai, còn dám nói lớn tiếng nữa. Anh thử nói chuyện này với bà nội và cha anh, rồi lên mộ mẹ anh mà nói đi.”
“Đại Hoa, em đừng giận, đêm đã khuya, chúng ta đừng cãi nhau... Anh không phải đang thương lượng với em sao.”
“Thương lượng thế nào? Khương Mậu Tùng, anh muốn ly hôn cũng được, nếu anh dám bỏ em, em sẽ cầm dao băm anh ra, rồi mang theo Tiểu Thạch Đầu chết theo, dù sao sống cũng không được, chết em cũng không để anh bắt nạt như vậy đâu.”
...
“Em là người cứng đầu, em cũng không có lỗi lầm gì cả. Anh đã đi bảy năm, em luôn xem đây là nhà của em, suốt bảy năm qua em vất vả lo toan cho cái nhà này, vậy mà anh vừa về đã muốn đuổi em ra khỏi cửa? Thế gian này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu, Khương Mậu Tùng. Em nói trước, nếu ai làm sai với em, em cũng sẽ không để người đó được yên!”
Điền Đại Hoa nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài. Rất nhanh, cô trở lại với con dao phay, ném mạnh lên tủ đầu giường, giọng bình thản hỏi: “Anh nghĩ con dao thái rau này có chém được người không?”
Lúc này, Khương Mậu Tùng thật sự không nhận ra Điền Đại Hoa. Nghe những lời quyết tuyệt của cô và nhìn con dao trên tủ, trong lòng anh không khỏi rùng mình.
Mỗi lời nói, hành động của Điền Đại Hoa đều khiến anh ngạc nhiên. Dù hai người đã chung sống ngắn ngủi sau khi kết hôn, nhưng anh dường như chưa bao giờ thật sự hiểu cô, hoặc có lẽ chưa từng cố gắng hiểu cô.
Khương Mậu Tùng chỉ biết Điền Đại Hoa là con gái của một gia đình nông dân ở Tây Sơn.
Cha mẹ cô sống dựa vào việc khai hoang đất và săn bắn, còn cô là một cô gái lớn lên ở vùng núi, không được học hành nhiều. Nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi kết hôn, cô luôn chăm chỉ, ít nói và rất dịu dàng.
Không ngờ, cô lại có tính cách nóng nảy như vậy.
Trước khi trở về, Khương Mậu Tùng đã nghĩ đến việc ly hôn, biết chắc sẽ gặp phải sự phản đối từ bà nội và cha mình, những người mang tư tưởng truyền thống. Vì thế, anh muốn nói chuyện với Điền Đại Hoa trước, hy vọng cô đồng ý, để việc giải quyết với gia đình sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng ai ngờ, vừa mở miệng đã thành ra thế này.
Khương Mậu Tùng bất đắc dĩ ngồi cả đêm, không dám nhắc lại chuyện ly hôn.
Điền Đại Hoa mặc quần áo nằm trên giường, không nói chuyện với anh.
Hai người cứ như vậy suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Khương Mậu Tùng rời khỏi nhà khi có một cảnh vệ cưỡi ngựa đến đón, nói rằng anh có nhiệm vụ phải trở về đơn vị.
Bà Khương hơi thất vọng, bà cụ vốn nghĩ Khương Mậu Tùng khó khăn lắm mới về nhà, lần này sẽ ở lại thêm vài ngày. Nhưng khi nghe nói có nhiệm vụ, bà cụ không ngăn cản vì thời cuộc lúc này không cho phép chậm trễ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin