Nói xong, Lục Minh lại cầm một quả trái cây: “Nhưng chúng ta cũng không cần quá quan tâm đến những điều này. Đừng quên thân phận của tôi lần này.”
“Là người làm công ăn lương, tôi hiểu mà, chỉ là lỡ như thứ Chapman muốn có giá trị quá cao thì sao...”
“Thì tôi cũng sẽ không cướp, đừng quên, ủy thác là thiêng liêng.”
Vừa nói chuyện vừa ăn, mà ngay khi Lục Minh và Hi Vọng vừa mới nói chuyện phiếm xong thì đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ bên cạnh.
“Mẹ kiếp ngươi có mọc mắt không vậy!!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây