“Lúc đó, Tử Vong dẫn người xông vào Thâm uyên vô tận... Ta và cậu ta đã nổ ra một cuộc đại chiến. Cuối cùng, ta không địch lại được...”
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình, lúc đó sức mạnh của ngươi kém xa Tử Vong.”
Hi Vọng nói như vậy xong, Thâm Uyên nhún vai.
“Ngươi nói cái gì thì là cái đó. Quên đi, không nhắc đến chuyện này nữa. Tóm lại, lúc đó mặc dù ta đã ngã xuống, nhưng ta đã trốn thoát được một luồng tàn hồn. Luồng tàn hồn này yếu ớt đáng thương, thậm chí không thể tồn tại độc lập, chỉ có thể giống như ký sinh trùng, bám vào trên người người nào đó.”
Nói đến đây, Thâm Uyên chỉ vào ngực mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây