Nụ cười của Tiến Sĩ vẫn ôn hòa như cũ, giống như 20 năm trước, ông già lẩm bẩm, vừa như hồi tưởng, vừa như cảm thán: “Đúng vậy, tôi đã quên mất, cậu chính là học trò khiến tôi tự hào nhất.”
“Jack! Jack!”
Vào lúc cuối đời, Trấn Thủ Giả nghe thấy tiếng gọi này.
Mặc dù xương cổ đã vỡ gần hết, nhưng Trấn Thủ Giả vẫn cố gắng mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, ánh bạc dữ dội như mặt trời giữa trưa, vô tư tỏa ra ánh sáng và nhiệt!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây