Mặc dù thực lực có yếu hơn một chút nhưng dù sao cũng là rắn trong hang, ông ta luôn có lợi thế của mình.
Thâm Uyên nhận món quà của Lục Minh, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Minh.
Cho đến khi Lục Minh nhẹ nhàng vỗ vai Thâm Uyên, bình tĩnh nói: “Ngươi luôn là một đồng minh đủ tư cách, thậm chí là rất tốt, cũng là một người bạn tốt. Hãy coi đây là món quà giữa những người bạn, không cần cảm ơn, cũng không cần nghĩ nhiều...”
Giọng nói vừa dứt, vẻ mặt của Thâm Uyên tự nhiên hơn nhiều.
Ông ta sắp xếp cho Lục Minh nghỉ ngơi ăn uống và một ngày sau, Lục Minh lại lên đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây