Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 43: Người quen cũ

Chương Trước Hết Chương

“Đều đến rồi,“ Vương thị nói: “Đến thắp hương, còn khóc tang nữa, chỉ là rất nhanh đã bị thúc tổ con dẫn đi, nói là có việc quan trọng cần bàn bạc, ôi, chuyện của cha con chỉ có hai người họ biết.”

Vương thị không quá quan tâm đến hai người này, bà càng quan tâm đến Thành bá hơn. “Tam Nương, con phải gọi Thành bá đến đây, của hồi môn của con tuy đã được sắp xếp ra rồi, nhưng vẫn còn một phần ở trong sân của tổ phụ con, cần phải có Thành bá đến lấy ra.”

Đó chỉ là của hồi môn trên mặt nổi, đồ tốt thật sự đều ở bên ngoài.

Nhưng Triệu Hàm Chương vẫn gật đầu, trong lòng nàng đã có tính toán, nàng phải gặp Cấp Uyên trước.

Triệu nhị lang còn nhỏ, lại có tâm tính trẻ con, Vương thị lo lắng sợ hãi cả ngày, cũng mệt mỏi không chịu nổi, Triệu Hàm Chương không để họ thức suốt đêm, liền bảo mấy người Thanh cô dìu họ về nghỉ ngơi.

Hạ nhân cũng đều lui xuống, ngoài hai người canh giữ ở cửa ra, trong linh đường chỉ còn lại Triệu Hàm Chương và Phó Đình Hàm.

Phó Đình Hàm cũng thay một bộ tang phục, hắn không cầm gậy tang, mặc tang phục Tề Thôi [*] chỉ đứng sau Trảm Thôi, Triệu Tế kế thừa tước vị của Triệu Trường Dư cũng chỉ mặc tang phục này mà thôi.

[*] Là một loại tang phục. Trong “ngũ phục” xếp thứ hai, sau Trảm Thôi. Tang phục này được làm bằng vải gai thô, áo và quần may riêng, đường viền được may chỉnh tề. Khác với Trảm Thôi có đường viền tua rua. Hình thức cụ thể của tang phục và thời gian mặc phụ thuộc vào mức độ thân sơ với người đã khuất.

Cũng vì vậy, mà trên dưới Triệu gia mới không ngăn cản hắn cùng Triệu Hàm Chương trực bên linh cữu, với tư cách là con rể, hắn chịu mặc Tiểu Công đã là đủ hiếu thuận rồi, bây giờ hắn trực tiếp mặc Tề Thôi, cho dù là Triệu Trọng Dư và Triệu Tế khó tính cũng không thể bắt bẻ được gì.

Phó Đình Hàm thêm dầu vào đèn, rồi ngồi lại bên cạnh Triệu Hàm Chương, nhỏ giọng nói: “Nàng có muốn chợp mắt một chút không? Từ tối qua đến giờ, nàng đã hai ngày một đêm không ngủ rồi.”

Triệu Hàm Chương: “Vỏ não hoạt động mạnh quá, nhất thời không ngủ được, huynh cũng chưa từng chợp mắt, có muốn dựa vào một chút không?”

Phó Đình Hàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là chúng ta nói chuyện một chút? Trút bầu tâm sự có thể giải tỏa cảm xúc, cảm xúc tiêu tan hẳn là có thể ngủ được.”

Triệu Hàm Chương vô thức nắm một nắm cọng kê ném vào lò lửa, “Nói gì đây?”

Phó Đình Hàm dừng một chút rồi nói: “Ta không ngờ nàng lại có tình cảm sâu đậm với Triệu gia như vậy.”

Rõ ràng người luôn muốn quay về là nàng, người không nỡ rời xa nơi này cũng là nàng.

Triệu Hàm Chương cụp mắt nhìn những ngón tay trắng nõn của mình, nhưng ngược lại có thể thấy những vết chai trên lòng bàn tay và đầu ngón tay, đây là những vết chai do tiểu cô nương đọc sách luyện võ để lại, giống như nàng, tiểu cô nương luôn cố gắng sống, cố gắng để bản thân sống tốt hơn, để những người xung quanh sống tốt hơn một chút.

“Triệu Trường Dư đối xử với ta rất tốt,“ Triệu Hàm Chương nói: “Lòng dạ ông ấy lương thiện, phẩm hạnh ngay thẳng, đối với người xa lạ chúng ta đều sẽ có sự đồng cảm, huống chi chúng ta ngày đêm ở chung hơn một tháng.”

Triệu Hàm Chương không phải là người vô tình, hơn một tháng nay Triệu Trường Dư luôn tính toán cho nàng, dù biết ông ấy làm vậy là vì cháu gái ruột, cháu trai ruột của mình, nhưng nàng ở trong cơ thể này, tự mình trải nghiệm, làm sao nàng có thể tách rời được?

Phó Đình Hàm đưa tay nắm một nắm cọng kê đưa cho nàng, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ, nàng vẫn còn muốn quay về sao?”

Triệu Hàm Chương quay đầu nhìn hắn, “Đương nhiên, ta có tình cảm với những người ở đây, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ta vẫn muốn quay về.”

Nàng nheo mắt lại, “Giáo sư Phó không muốn quay về sao?”

Phó Đình Hàm thở dài một tiếng nói: “Ta muốn, nhưng ta cảm thấy khả năng thực hiện rất nhỏ, takhông hy vọng nàng ôm quá nhiều hy vọng, takhông muốn nàng quá thất vọng.”

Triệu Hàm Chương liền ngồi thẳng dậy, nhìn hắn chằm chằm, “Giáo sư Phó, chúng ta đã từng quen biết sao?”

Phó Đình Hàm liền ngẩng đầu mỉm cười với nàng, chỉ là nụ cười nơi khóe miệng có chút chua xót, “Ta học sơ trung và cao trung đều ở trường số 22.”

“Nhưng ta học trường số 24...” Triệu Hàm Chương nói đến đây thì dừng lại, trường số 24 nằm ngay đối diện trường số 22, hai trường học cửa đối cửa, ngay cả thành tích cũng là ngươi đuổi ta theo, có vẻ như nước sông không phạm nước giếng.

Trường số 22 à...

Ký ức xa xưa của Triệu Hàm Chương được lật lại, nàng kinh ngạc nhìn Phó Đình Hàm, “Huynh chính là học sinh trường số 22 học nhảy lớp cùng năm với ta sao?”

Phó Đình Hàm: “Phải, hai năm sơ trung, mỗi kỳ thi cuối kỳ, không phải nàng đứng nhất thì là ta đứng nhất.”

“Năm thứ ba, nàng nhảy lớp lên cao trung, thật trùng hợp, ta cũng nhảy lớp lên cao trung, học kỳ đầu tiên, nàng đứng nhất, ta đứng nhì.” Phó Đình Hàm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, im lặng.

Triệu Hàm Chương cũng đưa tay sờ lên mắt mình, khẽ cười một tiếng, “À, nhớ ra rồi, sau đó huynh luôn đứng nhất đúng không? Thỉnh thoảng ta có nghe các bạn học nhắc đến, trường số 22 có một học sinh rất giỏi, mỗi học kỳ đều đứng nhất toàn thành phố, bỏ xa người đứng thứ hai, nghe nói sau đó trực tiếp vào lớp thiếu niên của đại học.”

Phó Đình Hàm cụp mắt xuống nói: “Đó là bởi vì nàng bị lưu ban...”

Lúc đó Triệu Hàm Chương gặp tai nạn xe cộ, sau khi xuất viện hai mắt đều không nhìn thấy gì, phải tập phục hồi chức năng cộng thêm làm quen với chữ nổi, nàng gần như bắt đầu lại từ đầu, khi trở lại trường học đã bị tụt lại một lớp.

Triệu Hàm Chương kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy nên giáo sư Phó vẫn luôn biết ta?”

Phó Đình Hàm không phủ nhận.

Triệu Hàm Chương có chút ngượng ngùng, nghĩ đến danh tiếng của mình ở trường, cảm thấy có tổn hại đến uy danh thời niên thiếu của mình, bèn bổ sung: “Thực ra ta vẫn luôn rất lễ phép ôn hòa.”

Phó Đình Hàm không nhịn được cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, “Ta biết, nàng duỗi chân đá thầy Kim, là vì ông ta quá phiền phức.”

Triệu Hàm Chương: “... Sao huynh biết ta duỗi chân đá? Ông ta vẫn luôn nói ta đẩy.”

“Cho nên ta làm chứng nói là không nhìn thấy nàng đẩy người.”

Triệu Hàm Chương nhìn hắn với vẻ mặt khó tả, “Người ẩn danh làm chứng cho ta là huynh sao?”

“Vốn là không cần ẩn danh, nhưng chủ nhiệm nói ta và nàng cùng trường dạy học, công khai ra không tốt, dù sao mọi người đều tin tưởng ta, nên đã sử dụng lời khai của ta, chỉ là giấu tên ta với hai bên đương sự thôi.”

Triệu Hàm Chương liền chân thành nói: “Cảm ơn, lúc đó nếu không có huynh làm chứng, người rời khỏi trường học có lẽ chính là ta rồi.”

Vậy nên kỳ thực Phó Đình Hàm vẫn luôn biết nàng? Vậy thì...

“Vậy chuyện xem mắt trước khi đến...”

Phó Đình Hàm chuyển chủ đề, “Triệu Trường Dư để lại cho nàng nhiều thứ như vậy, nàng có thể lấy được hết sao?”

Triệu Hàm Chương nhìn đôi tai đỏ bừng của hắn, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói, “Ừm, không vấn đề gì lớn, chỉ cần Cấp Uyên không đâm sau lưng là được.”

Nói chuyện một hồi, đầu óc Triệu Hàm Chương thả lỏng, thật sự buồn ngủ, mắt nàng từ từ nhắm lại, đầu gật gù.

Phó Đình Hàm thấy đầu nàng sắp gục xuống, vội vàng đưa tay đỡ lấy, nhẹ nhàng kéo về phía mình, để nàng dựa vào vai mình.

Triệu Hàm Chương vô thức mở mắt ra một chút, thấy là hắn liền nhắm mắt lại.

Phó Đình Hàm thấy nàng nhắm mắt ngủ, trái tim đang treo lơ lửng từ từ hạ xuống, vai cũng thả lỏng, để nàng dựa thoải mái hơn một chút.

Phó Đình Hàm cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc trong ký ức, nhất thời có chút ngẩn ngơ, hắn không chỉ một lần gặp nàng ở cổng trường, chỉ cách nhau một con phố, mỗi lần bên cạnh nàng đều có rất nhiều người vây quanh, mọi người đều rất thích kết bạn với nàng, mỗi lần hắn đi ngang qua trước mặt nàng, đều có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của nàng.

Phó Đình Hàm đưa ngón tay muốn chạm vào má nàng, còn chưa chạm vào, đầu Triệu Hàm Chương đột nhiên động đậy, hắn lập tức rụt tay lại, ngồi ngay ngắn...

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)