“Đạo Tử điện hạ, các trưởng lão mời người đến dự Đại hội Đăng cơ Đạo Tử.”
Nữ đệ tử đứng ở cửa thông báo, gương mặt vẫn còn thoáng chút ửng hồng.
Hóa ra, sở thích của Đạo Tử nhà mình lại đặc biệt đến vậy!
Mạc Thiên Niên vờ như không có chuyện gì, ra vẻ bình tĩnh chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi mới ung dung nói:
“Ta biết rồi, bản Đạo Tử sẽ đến ngay.”
Sự điềm tĩnh của Mạc Thiên Niên khiến nữ đệ tử nhìn mà sững sờ. Nếu không phải vết tích trên tường vẫn còn đó thì nàng ấy thậm chí đã nghi ngờ mình vừa nhìn lầm!
Vững vàng như núi, đây chính là phong thái của Đạo Tử điện hạ sao?
Mãi mới đuổi được nữ đệ tử này đi, Mạc Thiên Niên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn vết tích trên tường rồi bất giác vỗ trán.
“Mất mặt chết đi được! Xem ra phải dùng Huyền Thiết Tinh Kim để xây lại bức tường mới thôi. Nếu không lỡ lần sau lại mơ kiểu đó, chẳng phải sẽ lại thế này sao?”
Nhưng khi nhớ lại giấc mơ ấy, dư vị ngọt ngào vẫn còn lâng lâng trong lòng Mạc Thiên Niên. Giấc mơ đó hoàn toàn không giống một giấc mơ thông thường, quá chân thực!
Cảm giác ẩm ướt của nước, làn hơi nước lượn lờ mờ ảo, hương thơm cơ thể và sự mềm mại của thiếu nữ, thêm cả sự phản kháng lẫn nét e thẹn...
Từng chi tiết, từng hình ảnh như đang hiện hữu sống động ngay trước mắt Mạc Thiên Niên.
Đặc biệt là khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, khi nàng nhắm mắt lại, trông tựa như đóa phù dung vừa vươn khỏi mặt nước, vừa tĩnh lặng lại vừa xinh đẹp.
Mạc Thiên Niên bất giác lấy giấy bút từ trong nhẫn trữ vật ra rồi bắt đầu phác họa. Chẳng mấy chốc, một bức họa “thiếu nữ đang tắm” tuyệt đẹp đã hiện ra, sống động y như thật.
Nhân vật chính trong bức họa xinh đẹp này, không ai khác chính là thiếu nữ trong giấc mơ ban nãy!
“Người ta nói ký ức trong mơ không thể giữ lâu, vậy thì ta sẽ dùng giấy bút ghi lại hình ảnh nàng. Dù chỉ là trong mơ nhưng đó cũng xem như nụ hôn đầu của ta rồi, thật đáng để lưu giữ kỷ niệm.”
Mạc Thiên Niên cất bức họa đi, sau đó mới đứng dậy đi về phía quảng trường tông môn.
...
Vào khoảnh khắc Mạc Thiên Niên tỉnh mộng, Tô Tuyết Dao vẫn còn đang ngơ ngẩn.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vô cùng tủi thân, sống mũi cay xè và nước mắt cứ thế lăn dài.
Nụ hôn đầu của nàng cứ thế mà mất rồi!
“Tên háo sắc chết tiệt! Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra!”
Tô Tuyết Dao nghiến chặt răng, ấm ức lẩm bẩm.
Một lát sau, tâm trạng nàng mới dần ổn định lại, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nàng ở chốn thâm cung, nơi đây canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, người thường vốn không thể vào được, ngay cả tu luyện giả muốn xông bừa vào cũng khó như lên trời. Vậy làm sao tên háo sắc kia vào được?
Tuy hắn dễ dàng khống chế được mình, nhưng xem xét khí tức dao động thì chỉ tầm Nhục Thân Cảnh tầng 9. Tu vi cỡ này còn không bằng một tên lính gác, vậy mà lại xuất hiện giữa đêm trong hoàng cung, chỉ e trong nháy mắt sẽ bị bắn thành tổ ong!
Hơn nữa, tên đê tiện kia rõ ràng sắp hôn mình tới nơi. Nhưng khi nàng đã cảm nhận được hơi nóng từ hắn thì hắn lại đột ngột dừng lại, đồng thời bóng dáng cũng biến mất trong thoáng chốc.
Tô Tuyết Dao khẽ cau mày, chuyện này có quá nhiều điểm khó hiểu, khiến nàng nghĩ mãi không ra.
Tuy nhiên, dù không hiểu tên đê tiện kia xuất hiện bằng cách nào, nàng đã thầm hạ quyết tâm: Nếu lần sau gặp lại, nàng nhất định phải một kiếm đâm xuyên người hắn, mới có thể báo mối thù bị cướp mất nụ hôn đầu!
...