Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, nhưng phản ứng của nàng cũng không hề chậm. Chỉ trong nháy mắt, thân thể ngọc ngà hoàn mỹ đã được một bộ y phục che kín.
Nhìn thấy cảnh xuân đã bị che khuất, Mạc Thiên Niên thầm kêu đáng tiếc. Thế nhưng, chưa kịp hồi tưởng lại hương vị vừa rồi thì một tia sáng lạnh lẽo đã vụt qua, chém thẳng về phía hắn!
Thiếu nữ ra tay cực nhanh, nàng vung trường kiếm trong tay, chém tới.
“Ối!”
Mạc Thiên Niên kêu lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống nước, cả người bay vụt về phía sau.
“Vút! Vút! Vút!”
Thiếu nữ liên tục vung kiếm, khiến kiếm quang loang loáng, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu , đòn nào đòn nấy cũng cực kỳ hiểm ác, chẳng hề nương tay.
“Tiểu nha đầu này trông chỉ độ 15, 16 tuổi, vậy mà đã đạt tới Tiên Thiên tầng 7!”
Mạc Thiên Niên thầm kinh hãi, thiên phú của thiếu nữ trong mơ này còn cao hơn cả hắn!
Đáng tiếc, tuổi tác của nàng vẫn còn quá nhỏ, tu vi lại kém hơn một bậc nên vẫn chưa đủ sức để đánh bại Mặc Thiên Niên lúc này.
“Keng!”
Tay phải hắn khẽ nhoáng lên, đã tóm gọn lấy chuôi trường kiếm của thiếu nữ.
“Cô nương, nếu ta nói đây chỉ là một giấc mơ, ngươi có tin không?” Mạc Thiên Niên lúng túng hỏi.
“Tin chứ, chẳng phải đây là cái cớ ưa thích của lũ hái hoa tặc các ngươi sao?” Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ đằng đằng sát khí, nàng lạnh lùng quát.
Mạc Thiên Niên nhất thời dở khóc dở cười. Hắn đường đường là Đạo Tử của Đạo Tông, thế mà lại bị gọi là hái hoa tặc ư?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái xúc cảm này, giấc mơ này, quả thực quá đỗi chân thực!
“Cô nương, ngươi nghe ta giải thích đã, giấc mộng này...” Mạc Thiên Niên cố gắng phân bua.
“Ngươi cút đi cho ta!”
Thiếu nữ hoàn toàn không cho hắn cơ hội phân trần. Gót sen khẽ điểm, eo thon khẽ lắc, nàng lướt đi trên mặt nước, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua mấy trượng, rồi tung một chưởng vỗ tới.
Mạc Thiên Niên vội nghiêng người tránh né, đồng thời tay kia thuận thế tóm lấy cổ tay thiếu nữ, khẽ kéo một cái. Thiếu nữ bất ngờ mất thăng bằng, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.
“Buông ra! Tên khốn! Lưu manh! Sắc lang!... Ưm!” Thiếu nữ cố sức giãy giụa, ra sức thoát khỏi vòng tay của Mạc Thiên Niên.
Khổ nỗi, thực lực hai người quá chênh lệch, khiến nàng hoàn toàn không thể giãy ra dù chỉ một chút, trái lại càng giãy giụa lại càng bị ôm chặt hơn.
“Giờ thì, ngươi có thể nghe ta giải thích được chưa?”
Mạc Thiên Niên nhìn thiếu nữ trong lòng, khẽ hít hà mùi hương u nhã thoang thoảng từ người nàng, cố gắng đè nén ngọn lửa nóng rực đang bùng cháy trong tâm.
“Ngươi, ngươi... Đồ vô sỉ!” Thiếu nữ gần như bật khóc. Nàng không thể ngờ nụ hôn đầu đời lại bị một kẻ lạ mặt cướp mất, còn bị hắn khinh bạc thế này.
Nàng dồn hết sức bình sinh, há miệng cắn mạnh vào vai Mạc Thiên Niên.
Chỉ là, nàng đã quên mất thực lực Mạc Thiên Niên vượt xa mình. Hàm răng nàng hoàn toàn không thể phá nổi lớp phòng ngự cơ thể của hắn, ngược lại còn khiến chính mình đau ê ẩm.
Mạc Thiên Niên khẽ nhíu mày, nhìn thiếu nữ đang phẫn nộ trong lòng, hắn hỏi: “Ngươi thật sự không định nghe ta nói sao?”
“Không nghe!” Thiếu nữ tức giận phồng má, trừng mắt nhìn Mạc Thiên Niên.
Mạc Thiên Niên lắc đầu: “Vậy chắc ngươi đã quên mất thực lực chênh lệch giữa chúng ta rồi?”
Thiếu nữ thoáng sững sờ. Khi đối diện với đôi mắt của Mạc Thiên Niên, nàng chợt nhận ra đối phương sở hữu sức mạnh đủ để nghiền ép mình. Lúc này, mọi hành động của nàng chẳng khác nào đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn!
Nàng lập tức im bặt, chỉ biết cắn chặt đôi môi anh đào, không nói thêm lời nào.
Hai người cứ thế đứng lặng trong hồ nước nóng nhìn nhau. Trong khoảnh khắc ấy, khung cảnh trở nên tĩnh lặng lạ thường, đến nỗi cả tiếng nước gợn sóng cũng không còn nghe thấy.
Người ngoài không biết chuyện nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng đây là một đôi tình nhân đang đắm chìm trong ánh mắt nồng nàn của nhau.
Hơn nữa, không rõ có phải ảo giác hay không, mà thiếu nữ cảm thấy gương mặt Mạc Thiên Niên đang từ từ tiến lại gần mình hơn, kéo theo đó là bầu không khí giữa cả hai cũng trở nên mờ ám.
Cuối cùng, thiếu nữ đành buông xuôi phòng bị, theo bản năng nhắm nghiền đôi mắt. Hàng mi dài cong vút khẽ run lên không ngừng, tựa như một nàng tiên nhỏ bé đang hoảng sợ, trông vô cùng đáng thương và yếu đuối.
Mạc Thiên Niên ngắm nhìn thiếu nữ say đắm , mải mê với dung nhan tinh xảo tựa tranh vẽ của nàng, đến độ tim hắn cũng đập rộn lên từng hồi.
Giá như, đây là sự thật, thì tốt biết mấy?
Tiếc thay, đây chỉ là mơ. Mà đã là mơ, thì hắn nhất định sẽ phải tỉnh lại.
“Đạo... Đạo Tử điện hạ, người... Người đang làm gì vậy?” Một tiếng kêu thất thanh đột ngột vang lên, cắt đứt giấc mộng đẹp của Mạc Thiên Niên. Hắn giật mình mở mắt, thấy một nữ đệ tử đang đứng ngoài cửa, kinh ngạc nhìn trân trối vào trong phòng.
Lúc này, Mạc Thiên Niên mới hoàn toàn tỉnh táo. Thiếu nữ trong mộng đã tan biến tự lúc nào, còn hắn thì đã quay về căn phòng của mình. Ấy vậy mà hắn lại đang trong tư thế ôm chặt lấy bức tường, thậm chí hai tay còn xuyên thẳng vào trong đó.
Trên tường còn lưu lại dấu môi của hắn, do dùng sức quá mạnh nên vết hằn vẫn còn rất sâu.
Nữ đệ tử thấy cảnh đó thì giật nảy mình, vội vàng đưa tay che mắt, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
“Đạo Tử điện hạ, ta... Ta không thấy gì hết! Thật sự không thấy gì hết! A, mắt ta tự dưng không nhìn thấy gì cả...”
Khóe miệng Mạc Thiên Niên giật giật. Hình tượng Đạo Tử cao cao tại thượng của hắn, chỉ vì một giấc mộng mà đã hoàn toàn sụp đổ!