Mộng như nhân sinh, nhân sinh như mộng!
Thân là Đại sư huynh tài năng bậc nhất trong thế hệ này của Đạo Tông, đồng thời cũng là người phá vỡ kỷ lục tu luyện tại Linh Vực, lại còn là tân Đạo Tử của Đạo Tông, vậy mà Mạc Thiên Niên lại luôn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu.
Kể từ năm chín tuổi không còn tè dầm, hễ mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, hắn đều có thể mơ thấy những thứ hết sức kỳ lạ!
Nào là “Cương thiết Tứ luân xa” chẳng cần pháp lực mà vẫn đi được ngàn dặm mỗi ngày, nào là “phi thuyền” không cần linh lực mà vẫn có thể bay lượn, rồi cả thứ chẳng cần truyền âm mà vẫn có thể trò chuyện tức thời cách xa vạn dặm...
Hắn tựa như một bóng ma lang thang trong thế giới ấy. Dù chỉ là giấc mơ nhưng hắn lại có thể nhìn thấy và ghi nhớ mọi thứ rõ ràng.
Tuy nhiên, vào ngày hắn tròn 18 tuổi, giấc mơ của hắn không chỉ trở nên rõ ràng hơn mà còn đưa hắn đến một thế giới kỳ lạ hơn bội phần!
Thiếu nữ dưới ánh trăng
Đã là cảnh trong mơ, thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Trong những giấc mơ trước đây, dù bị “Cương thiết Tứ luân xa” tông chết rồi tỉnh lại cũng chẳng hề hấn gì. Nghĩ lại, chuyện trong mơ ắt hẳn chẳng liên quan gì đến hiện thực.
“Giấc mơ này thật quá! Cái cảm giác ẩm ướt của nước ấm thế này, hơi nước lượn lờ mờ ảo thế này... Chưa có giấc mơ nào thật đến vậy...”
Lời còn chưa dứt, Mạc Thiên Niên đã sững người, mắt nhìn trân trối về phía trước.
Cách đó không xa, giữa làn hơi nước bồng bềnh, một bóng hình thiếu nữ tuyệt đẹp chợt hiện ra.
Thiếu nữ đang nhắm nghiền đôi mắt, dường như đang tu luyện, nàng khẽ ngả mình giữa hồ nước ấm. Nàng quả thực rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng hình nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi anh đào căng mộng.
Ánh mắt Mạc Thiên Niên khẽ hạ xuống, làn da thiếu nữ trắng hồng và mịn màng như ngọc, da thịt trong suốt dưới làn hơi nước càng thêm quyến rũ.
Mạc Thiên Niên cũng từng gặp qua vài vị trong số Thập đại mỹ nhân của Linh Vực. Nhưng so với thiếu nữ còn chưa trưởng thành trước mắt này, dường như tất cả đều kém xa.
Cảnh này vốn chỉ nên có trên tiên giới, phàm trần mấy khi được thấy!
Nếu phàm trần được thấy cảnh này, hẳn là tiên tử hạ phàm.
Chỉ tiếc rằng, phần lớn cảnh đẹp lại bị làn nước che khuất, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ.
Mạc Thiên Niên chầm chậm tiến tới, đến bên cạnh thiếu nữ trong mộng. Khi nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, một sự rung động kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng hắn.
Đây là mơ, nếu làm chút gì đó thì... Chắc cũng không ai biết đâu nhỉ?
Khí huyết thiếu niên như được thổi bùng lên ngay khoảnh khắc này. Hắn bất giác đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má thiếu nữ. Xúc cảm mềm mại ấy khiến hắn mê đắm.
“Giấc mộng này... Quá sức chân thực...”
Mạc Thiên Niên lẩm bẩm một mình. Dường như có một ma lực thần kỳ nào đó thúc đẩy khiến hắn bất giác cúi người, rồi từ từ áp sát thiếu nữ.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Niên cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ đôi môi, đồng thời đầu lưỡi nếm được một mùi hương thoang thoảng và vị ngọt thanh tao, tựa như đóa hồng vừa hé nụ, khiến người ta say mê trầm luân, chẳng muốn dừng lại.
Giấc mơ này, còn có thể chân thực hơn nữa được không?
“Ưm~”
Bất chợt, thiếu nữ đang đắm chìm trong tu luyện khẽ rên nhẹ một tiếng. Dường như cảm nhận được điều gì, nàng đột ngột mở bừng mắt.
Đôi mắt trong veo như nước hồ thu vừa chạm phải ánh nhìn của Mạc Thiên Niên, thân thể mềm mại của thiếu nữ lập tức cứng đờ tại chỗ.
“Tiểu tặc, buông ta ra!”
Hai ráng hồng lập tức lan trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, vừa thẹn vừa giận. Nàng đẩy mạnh Mạc Thiên Niên ra, quát khẽ: “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Nàng hoảng hốt đứng dậy, vừa cảnh giác nhìn Mạc Thiên Niên vừa lùi lại mấy bước, đồng thời rút ra một thanh trường kiếm từ trong nhẫn trữ vật, vào thế phòng thủ.
Mạc Thiên Niên ngẩn ra. Hồ nước này vốn không sâu, chỉ khi thiếu nữ ngồi xếp bằng mới che được cảnh xuân trước ngực. Giờ đây nàng đứng thẳng dậy, khiến đường cong tinh tế lồ lộ không sót chút nào, làm hơi thở hắn tức khắc trở nên dồn dập.
Tuy hơi nước lượn lờ khiến tầm nhìn không rõ lắm nhưng điều đó lại càng tô điểm thêm một vẻ đẹp mông lung, ẩn hiện đầy mê hoặc!
Mạc Thiên Niên thầm nghĩ, dù hắn là tân Đạo Tử của Đạo Tông, thiên tài của Linh Vực nhưng vẫn chỉ là một chàng trai trẻ mà thôi!
Thôi rồi, chảy máu mũi mất!
Cảm giác ẩm ướt lại truyền đến từ chóp mũi, rồi từng giọt máu mũi tí tách rơi xuống mặt nước. Mạc Thiên Niên vội vàng đưa tay quệt đi, sau đó cười khan nói với thiếu nữ: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Đến khi bắt gặp ánh mắt Mạc Thiên Niên đang dán vào thân thể mình, thiếu nữ mới sực tỉnh. Nàng nhận ra mình quên chưa mặc ngoại y!
“Đồ háo sắc!”