Biết được kết quả, Thu Duy Duy thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói với Dương Liễu: “Được rồi, mười ngày còn lại cứ thư giãn đi, đừng nghĩ nhiều, nhiệm vụ chính của em là chăm sóc sức khoẻ thật tốt!”
Mặc dù Giang Cảnh Đồng đã lên tiếng phủ nhận tin đồn, theo sau đó là tin đồn về việc Dương Liễu ăn kiêng và “áp lực quá lớn dẫn đến trầm cảm” dần lắng xuống, nhưng việc cô gầy đi một lần nữa là sự thật không thể chối cãi, nhìn từ xa giống như bộ xương khô, không những không đẹp mà còn rất đáng sợ.
Ngay ngày đầu tiên xuất viện, Giang Cảnh Đồng đã nói: “Hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất của em là tăng cân.”
Thực ra không cần anh nhắc nhở, Dương Liễu đã nhận ra tầm quan trọng của việc tăng cân: toàn thân toàn xương, ngủ cũng khó chịu…
Tối đó về nhà, Lâm Tử Hoài xách trái cây đến thăm, vừa vào cửa đã giật mình: “Trời ơi, mấy ngày không gặp thôi, sao cô gầy thế này?!”
Dương Liễu bật cười vì phản ứng cường điệu của Lâm Tử Hoài, nhường đường cho anh ấy vào: “Ăn không được ngon lắm, mấy ngày nay chuẩn bị bồi bổ lại thật tốt.”
“Nặng lắm, để tôi cầm.” Lâm Tử Hoài giơ tay, tự mình đặt trái cây lên bàn: “Tôi không biết cô thích ăn gì, nên mua mỗi loại một ít.”
Một giỏ tre lớn, đủ loại màu sắc, nho, dưa vàng, kiwi, dâu tây,… thơm phức, nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.
Thật nhiều!
Chắc phải hơn mười cân!
p/s: 10 cân Trung Quốc là 5kg
Dương Liễu nhường chỗ ngồi cho anh ấy: “Cảm ơn anh đã đến thăm, tôi cũng không sao, nói trắng ra là đói thôi.”
“Tôi cũng ăn không ít đồ ngon của cô, có gì đâu.” Lâm Tử Hoài cười ngây ngô: “Chúng ta ở chung một tòa nhà, đi thang máy thôi mà, không mệt chút nào. Thực ra hôm kia tôi định đến thăm nhưng cửa bệnh viện quá đông người, tôi sợ làm phiền cô nên không đi.”
Nói chuyện một lúc, Lâm Tử Hoài định về thì Dương Liễu giữ anh lại: “Đã muộn thế này rồi, ăn cơm xong rồi hãy về.”
Lâm Tử Hoài liên tục xua tay: “Tôi không ăn tối, hơn nữa cô là bệnh nhân, sao tôi nỡ làm phiền? Cô mệt thì đừng tự làm, gọi đồ ăn ngoài đi…”
Nhìn chàng trai phóng khoáng này, không ngờ lại rất chu đáo, lòng Dương Liễu cảm thấy ấm áp.
Chưa đầy nửa tiếng sau khi Lâm Tử Hoài đi, Thu Duy Duy mang đồ dùng cá nhân và quần áo đến, một tay xách vali, một tay cầm túi nilon, thấy giỏ trái cây lớn trên bàn thì cười: “Ôi, ai mang đến thế này?”
Thời gian này sức khỏe Dương Liễu không tốt lắm, Thu Duy Duy cũng ở một mình nên quyết định chuyển đến ở cùng vài ngày để tiện chăm sóc.
“Lâm Tử Hoài.” Dương Liễu vừa nói vừa đeo tạp dề: “Bồ câu mua được chưa?”
“Đây này.” Thu Duy Duy đưa túi nilon qua, rồi lại lo lắng: “Để chị làm đi, em đừng làm kẻo mệt.”
Dương Liễu lắc đầu: “Không sao, em thích nấu ăn, nằm viện hai ngày xương cốt đều đau cả, tranh thủ vận động một chút.”
Thấy không lay chuyển được, Thu Duy Duy đành nói: “Cháo trong nồi đất kia, để chị trông giúp cho.”
Muốn bồi bổ thì phải bồi bổ thật tốt, Dương Liễu luôn thích ăn uống để bồi bổ hơn là uống thuốc, nên hai ngày ở viện cô toàn nghĩ về thực đơn.
Trong các loại gia cầm thì bồ câu là bổ nhất. Dân gian có câu “Một con bồ câu bằng mười con gà”, mặc dù chưa được kiểm chứng nhưng đủ thấy giá trị dinh dưỡng của bồ câu.
Đối với bồ câu, cách làm ngon nhất là hấp:
Rửa sạch, bỏ nội tạng, ướp gia vị, nhồi nấm và mộc nhĩ, cuối cùng cho vào một quả trứng bồ câu đã luộc sơ qua! Như vậy là có món trứng nhồi bồ câu đơn giản.
Để trứng bồ câu hấp thụ hết hương vị của thịt bồ câu và rau, ngoài một lớp vỏ mỏng, trứng bồ câu gần như sống, vì vậy việc nhồi trứng vào bụng bồ câu rất khó, sơ ý một chút là hỏng!
Nhưng nếu thành công thì hương vị vô cùng tuyệt vời, thịt mềm, thơm ngon, đặc biệt là trứng bồ câu bên trong, sau khi hấp thụ mỡ thì ngon hơn hẳn!
Nhưng mấy ngày nay Dương Liễu gần như nhịn đói, ở viện ăn toàn cháo loãng, lưỡi cô sắp nhạt hết rồi.
Vì vậy, cô quyết định làm món kho tàu đậm đà!