Dương Liễu vừa rồi đã bị nhiều người nhắc nhở: “Cậu không cần giảm cân đâu, cậu đã rất gầy rồi.” Cô rất cảm động và thiện cảm với anh tăng lên.
“Hiểu rồi!”
“Mình hiểu lầm anh ta rồi, hoá ra Giang tổng cũng rất tốt bụng!”
Cô thở phào nhẹ nhõm và cười thật tươi: “Cũng không hẳn thế, họ làm cũng rất ngon, chỉ là khẩu vị mỗi người khác nhau thôi.”
Giang Cảnh Đồng rất giỏi phân tích tâm lý qua biểu cảm, anh nhận ra tâm trạng của cô đã thay đổi. Anh đắc ý và nói nhỏ: “Thấy đĩa vàng cuối bàn kia không? Bánh bao ở đó rất ngon, nhân cà rốt thịt bò.”
Có lẽ vì bánh bao không hợp với buổi tiệc, nên đĩa bánh bao vẫn còn nguyên sau gần nửa tiếng, chỉ có vài người lấy đi vài cái. Ngược lại, các món bánh ngọt ở bàn bên cạnh đã được thay mấy lần rồi.
Dương Liễu nhìn Giang Cảnh Đồng, anh chỉ uống rượu chứ không ăn gì cả, sao anh biết bánh bao nhân gì?
Giang Cảnh Đồng lại hiểu ý cô, anh nhướng mày cười: “Cô đoán xem.”
Dương Liễu im lặng vài giây rồi đi đến lấy bánh bao!
Cô ăn liền ba cái bánh bao!
“Ồ ồ ồ, mặn mà lại ngon miệng, đúng là bánh bao mà!”
Trước Tết, bố mẹ Dương Liễu gọi điện đến, hỏi năm nay cô có về nhà không.
Dương Liễu luôn biết họ tồn tại nhưng mãi không đủ can đảm gọi lại, vì đó không phải bố mẹ ruột của cô, mà họ cũng không biết con gái mà họ yêu thương đã là người khác.
Lúc nhận ra vấn đề này, Dương Liễu mất ngủ triền miên, ăn không ngon, gầy đến mức làm Thu Duy Duy sợ hãi, còn định cho cô truyền nước.
Bất kể nguyên nhân gì, hiện thực phũ phàng không thể chối cãi:
Cô đã cướp lấy cuộc đời của người khác!
Dù mất mấy chục ngày để điều chỉnh tâm trạng nhưng chuyện này vẫn là vết sẹo mãi không lành, nhưng cô không thể nói với ai, chỉ âm thầm giấu kín trong lòng, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác…
Cặp vợ chồng trung niên trong video bảo dưỡng rất tốt, dù gần năm mươi tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ, bảo ba mươi cũng có người tin.
Thấy cô im lặng, bố Dương vội cười an ủi: “Không sao, bố mẹ chỉ hỏi thôi, con bận thì không cần về, bố mẹ cũng bận, mấy ngày nữa phải đi nước ngoài làm ăn, có thời gian thì gặp sau vậy.”
Bố Dương lại nói: “Chi nhi, nhà mình không thiếu tiền, con vất vả thì nói với bố mẹ, con lớn thế này rồi còn chưa từng tự đun nước…”
Nói đến đây, ông xúc động đến mức hơi đỏ mắt.
Gia đình Dương Liễu làm kinh doanh quốc tế, cả hai vợ chồng đều giỏi giang, mấy chục năm tích lũy được khối gia sản, đúng là đại gia, từ nhỏ đã cưng chiều Dương Liễu hết mực, không nỡ để cô chịu khổ.
Con gái ông nuôi lớn, hồi trước nhất quyết muốn làm diễn viên, ông không ngăn được mới miễn cưỡng đồng ý, vậy mà mới ra ngoài mấy năm đã biết nấu ăn rồi! Bình thường hỏi thì bảo ổn cả, ai biết sau lưng cô chịu bao nhiêu vất vả?
Chỉ vài câu đơn giản nhưng tình cảm quan tâm tràn đầy, Dương Liễu nghẹn ngào, suýt nữa đã khóc.
Nhà cô nghèo, đông anh chị em, là chị cả nên Dương Liễu chẳng được hưởng sự yêu thương của gia đình, cô thậm chí không biết được cảm giác được bố mẹ quan tâm là thế nào! Vậy mà ở thế giới xa lạ này, cô lại…
“Con xin lỗi, con không phải con gái của bố mẹ…” Cô nghĩ.
Vài phút sau cuộc gọi, Dương Liễu nhận được tin nhắn báo chuyển khoản mười vạn tệ từ bố Dương.
Cô không nhịn được nữa mà ôm chăn khóc nức nở, vì sư phụ quá cố của mình, và cả bố mẹ mới.
Được rồi, từ hôm nay, cô chính là diễn viên Dương Liễu thực thụ.
Từ khi cúp máy, Dương Liễu bắt đầu nghiêm túc với nghề diễn viên, cô nhờ Thu Duy Duy xin bản sao các tác phẩm của mình, lại tìm thêm nhiều phim đoạt giải xem từng chút một, so sánh rồi lại phân tích.
Dù Dương Liễu kia đi đâu, có trở về được hay không thì cô cũng phải sống xứng đáng với cuộc đời mới này.
Còn mười vạn tệ kia, cô mở tài khoản mới để dành, nếu nhà gửi thêm tiền nữa thì cô sẽ để chung, sau này cho hai người làm tiền dưỡng lão.
Như Giang Cảnh Đồng nói, ở Trung Quốc hiện nay, diễn viên kiếm tiền dễ lắm!