Lữ Oánh gật đầu, nhìn vào nồi: “Nấm à?”
“Đúng vậy” cô giải thích: “Mùa này có nhiều loại nấm ngon, cho thêm một chút vào sẽ ngon hơn.”
Nấm có tác dụng làm tăng hương vị và hấp thụ dầu mỡ, khiến nước dùng thơm ngon hơn.
Dương Liễu ăn hết một bát nhỏ gân bò, uống nước dùng, bụng rất thoải mái, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, thoải mái đến mức muốn hét lên.
Chỉ một nồi bò kho đã khiến mọi người bất ngờ, Trần Úy Nhiên nóng lòng muốn xem món ăn thứ hai cô mang đến.
Mở hộp ra, đập vào mắt là màu xanh tươi mát, tràn đầy sức sống, khiến tâm trạng khô cạn của mùa đông này bừng tỉnh.
Chu Nam dùng tay quạt gió, hít mũi: “Ôi, món này tuyệt vời, nước miếng chảy cả ra rồi, tôi nếm thử trước nhé.”
Nói xong, anh ấy không đợi mọi người phản ứng, gắp hai đũa lớn cho vào đĩa mình.
“Tuyệt vời!” Chỉ ăn một miếng, Chu Nam đã khen ngợi không ngớt, thúc giục Trần Úy Nhiên và Lữ Oánh: “Hai người nhất định phải nếm thử, tuyệt cú mèo!”
Chu Nam đã ăn rất nhiều món ăn nguội, trên trời dưới biển, chay mặn, nhưng chưa từng ăn ngon như vậy!
Vị chua chua ngọt ngọt cay cay, nghe thì bình thường nhưng lại rất đặc biệt! Vừa vừa đơn giản vừa đặm vị. Vị ngấy khi nãy của bò kho tan biến, bụng cô lại trống rỗng, muốn ăn thêm vài bát cơm nữa!
Thấy họ ăn ngon lành, Dương Liễu cũng rất vui, vui hơn cả khi tự mình ăn.
Gỏi Dương thị có một câu chuyện thú vị.
Năm Dương Liễu mới vào cung, nhiều người không ưa bọn cô, việc tốt không bao giờ đến lượt, nhưng việc khó và dễ gây rắc rối thì nhất định lại bị giao cho.
Lúc đó, một phi tần có thai, ăn gì nôn nấy, nhưng lại được sủng ái, khiến Ngự thiện phòng hỗn loạn. Các ngự trù đều sợ hãi, nghe nói có người từ cung của vị ấy đến đều tìm cách từ chối.
Lúc đó, thầy của Dương Liễu bị bệnh, bị mọi người xa lánh, họ nói ông ấy chết chắc rồi, còn cô thì khổ sở hơn cả con chó, ai cũng có thể sai bảo. Cuối cùng, việc này rơi vào đầu Dương Liễu.
Mùa đông lạnh giá, nguyên liệu ít, phi tần lại không ăn đồ mặn, cô nhìn giá rau bị vơ sạch, nước mắt rơi lã chã.
Dù sao cũng chết nên cô quyết tâm, gom hết rau sạch còn lại, trụng qua nước nóng, rưới nước sốt chua ngọt, cho vào hộp thức ăn của cung nữ.
Kết quả phi tần ăn rất ngon, thầy trò cô thoát chết, gỏi Dương thị nổi tiếng khắp thiên hạ...
Ăn xong, Chu Nam và Lữ Oánh rất tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn Dương Liễu khác hẳn.
Trần Úy Nhiên rất đắc ý, khoe khoang như thể cô là con gái mình: “Các người chưa ăn thịt kho tàu của Tiểu Chi Nhi đâu, béo mà không ngấy! Chỉ nước sốt thôi cũng ăn được hai bát cơm!”
Chu Nam tức giận, ném khăn ăn vào anh ấy, cười mắng: “Đồ ngạo mạn!”
Lữ Oánh ghi chép chăm chú, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi Dương Liễu vài câu, cô cũng trả lời rất kỹ.
Ăn uống no say, bốn người chụp ảnh chung, đăng lên mạng gây sốt rồi mới thong thả trò chuyện.
Đến tận lúc này, Dương Liễu mới biết hóa ra Trần Úy Nhiên và Chu Nam là bạn thân nhiều năm. Lần này, chương trình “Lộ Nhất Thủ” đạt được thành công lớn như vậy là nhờ Chu Nam góp sức bày mưu tính kế.
Nếu nói Chu Nam thích thú với quá trình nấu nướng hơn là việc ăn uống, thì Trần Úy Nhiên chính là một tín đồ ẩm thực chính hiệu.
Cũng vì thích ăn nên anh ấy tự mình lên kế hoạch cho chương trình ẩm thực này, từ khâu sáng tạo, biên tập, chỉnh sửa đến đạo diễn đều do một tay Trần Uý Nhiên đảm nhiệm. Thậm chí, anh còn gọi điện cho bạn thân lúc 2 giờ sáng, không ngờ lại bị mắng té tát.
Trần Uý Nhiên sống một mình, không ăn không ngủ cũng chẳng sao, nhưng bạn anh ấy lại có vợ con, ai lại chịu thức đêm trò chuyện với anh chứ!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Trần Úy Nhiên vẫn chưa bỏ cuộc, gọi điện cho bạn thân lần nữa và lại bị mắng cho một trận.
Tại sao?
Ban đầu, Trần Úy Nhiên chỉ muốn làm một chương trình nấu ăn thuần túy, nhưng Chu Nam đã giúp anh ấy thay đổi ý định.
“Trong và ngoài nước đã có bao nhiêu chương trình ẩm thực rồi? Chẳng có gì mới mẻ cả. Nếu muốn làm chương trình tạp kỹ, phải có yếu tố hài hước, gây ấn tượng mạnh. Ai lại thích xem mấy đầu bếp vụng về nấu ăn chứ? Thà đi làm ở nhà hàng còn hơn. Hãy mời người nổi tiếng đi!”