Nhưng ai cũng biết từ ngày Dương Liễu ra mắt, Thu Duy Duy luôn theo sát cô, hai năm qua luôn tận tâm tận lực, nhiều lần ốm đau vì làm việc, dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Giờ Dương Liễu muốn mời người mình muốn cảm ơn đi ăn, người đầu tiên nghĩ đến phải là cô ấy chứ! Nếu mọi người thấy Dương Liễu lại chọn Giang Cảnh Đồng chứ không phải Thu Duy Duy, ai cũng biết cô ấy đang muốn leo cao và “qua cầu rút ván”.
Trước đó dù nói thế nào, Thu Duy Duy cũng như bị làm sao, vẫn không chịu nghe. Dương Liễu cũng không muốn vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với quản lý, đành phải dùng cách này.
Thấy sắc mặt Thu Duy Duy thay đổi, Dương Liễu vỗ vai cô ấy: “Đừng nghĩ nhiều, dù sao chị cũng là người em muốn cảm ơn nhất, làm thế này tự nhiên hơn, hiệu quả cũng tốt hơn.”
Trước đây Thu Duy Duy cũng đã nghĩ đến những điều này, nhưng cô ấy quá nóng vội, quá muốn Dương Liễu được Giang Cảnh Đồng chú ý nên đã cố tình bỏ qua. Đến giờ bị Dương Liễu nói thẳng ra, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã lập ra một kế hoạch ngu ngốc có thể khiến cả nhóm gặp họa…
“Cảm ơn em.” Hợp tác với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thu Duy Duy chân thành cảm ơn Dương Liễu.
Dương Liễu cười ôm cô ấy: “Được rồi, đồ ăn xong hết rồi, giúp em dọn chén đi.”
Nguy cơ được hóa giải, Thu Duy Duy hoàn toàn thư giãn, lập tức lại háo hức chờ đợi món ăn sắp tới, liền hăng hái đáp: “Ok!”
Ba món mặn một món canh đều được Thu Duy Duy bưng ra, Dương Liễu mới mở bình thịt kho tàu.
Vừa mở nắp, hai người quay phim đều không nhịn được nuốt nước miếng, mắt đỏ hoe.
Ôi, sau này không bao giờ quay chương trình ẩm thực nữa, quá thử thách rồi!
Chỉ là thịt kho tàu thôi, dù làm ngon đến đâu cũng khó tránh khỏi ngấy, Dương Liễu đã cho thêm đậu phụ và khoai môn khi kho. Trong quá trình kho lâu, mỡ của thịt ba chỉ được đậu phụ và khoai môn hấp thụ, nước dùng đậm đà, béo mà không ngấy, cắn một miếng không biết nên ăn thịt hay ăn rau!
Dương Liễu lấy một cái bát to, cẩn thận cho thịt kho tàu vào, rồi múc vài muỗng nước sốt sánh đặc rưới lên trên.
Dưới ánh đèn, hơi nước bốc lên, thịt màu đỏ như hổ phách, nước sốt sánh đặc từ bề mặt bóng loáng chảy xuống, “tách!”
Mấy người quay hình trợn mắt!
Thịt đã hầm nhừ, sơ suất một chút là công cốc, việc chuyển bát khó hơn cả đi trên dây…
Làm xong, Dương Liễu cũng thở phào, rồi nói với mấy người đang quay: “Thịt kho tàu và rau trộn làm nhiều hơn, lát nữa mọi người cùng ăn nhé.”
Các món khác không làm nhiều được, dễ bị sai sót, chỉ có món này và rau trộn, món ít ăn càng ngon, món kia đơn giản, làm nhiều cũng được, cho nên mới dư.
Mấy người quay hình ngây người hồi lâu, không nhịn được xúc động: Trời ơi, còn có chuyện tốt này nữa sao?!
Đừng nói đến những người đã quay hình cả buổi, ngay cả Giang Cảnh Đồng cũng bị bàn ăn bốn món một canh làm cho kinh ngạc, ánh mắt nhìn Dương Liễu cũng khác.
Chẳng lẽ cô gái này nói muốn làm đầu bếp là không phải nói suông?
Thịt mềm mại, không thấy cạnh, cho vào miệng, không cần nhai, chỉ cần dùng đầu lưỡi ấn nhẹ, thế là tan chảy!
Giang Cảnh Đồng tự nhận mình cũng không phải người chưa từng thấy gì, thịt kho tàu kiểu này cũng đã ăn nhiều lần, nhưng so với món này thì đều là rác!
Anh thậm chí còn ăn thêm hai miếng nhưng vẫn thấy chưa đã!
Đặc biệt là đậu phụ và khoai môn bên trong, mùi thơm đặc trưng của rau củ hòa quyện với nước thịt mặn ngọt, kích thích mọi vị giác! Cảm giác như ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông đều được mở ra, khí độc trong người được thay thế bằng khí trong lành từ không khí, cả người lâng lâng, như nhẹ đi cả cân…
Bò hầm vỏ quýt màu đỏ nâu, cay nồng, thịt bò lại mềm mại, nhiều nước.
Cá hấp vừa chín tới, gia vị tuyệt vời, thịt cá trắng nõn, thơm ngọt.
Rau trộn chua cay ngọt, giòn giòn sần sật, ăn vài miếng thịt rồi ăn rau, càng thấy ngon miệng.
Đậu phụ Văn Tứ ngon tuyệt, nấm hương, măng, giò, thịt gà rõ ràng từng sợi, tinh tế như sợi tóc, nổi trong canh như mây như khói, cả đậu phụ mềm cũng như sợi bạc trong nước! Vị của nó không phải ngọt đường mà là vị ngọt thanh, uống một ngụm là muốn uống thêm ngụm nữa, cảm giác no và ngấy trước đó biến mất!