Giang Cảnh Đồng khẽ cười, lên xe rồi bảo đi thẳng đến sân bay: “Vậy liều một phen.”
Buổi trưa, cô cùng đoàn phim ăn cơm đơn giản, sau khi nghỉ ngơi một lát, Dương Liễu bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Một nhân viên hỏi: “Mới hơn hai giờ, có phải hơi sớm không?”.
Dương Liễu cười: “Yễn tiệc thực sự còn phải chuẩn bị trước vài tháng đấy”.
Điều này tuyệt đối không phải nói khoác.
Bởi vì nhiều nguyên liệu cần ướp trước, hoặc nguyên liệu muốn dùng rất hiếm, cần chuẩn bị từ rất lâu…
Rồi, cô vừa lấy dao ra, mọi người đều hít một hơi lạnh: “Trời ơi, định hành hung à?!”.
Đạo diễn ở đầu phòng run rẩy hỏi: “Cô định dùng con dao này à?”.
Dương Liễu gật đầu, vẻ mặt kỳ lạ: “Vâng”.
Đạo diễn và vài nhân viên khác cười, rồi lấy từ tủ ra một bộ dao mới sáng bóng: “Chúng tôi có dao nhập khẩu, rất bén và nhẹ”.
Nhưng Dương Liễu chỉ liếc nhìn rồi quay đi, giọng có vẻ khinh khỉnh: “Không cần đâu, tôi dùng dao của mình”.
Là đầu bếp mà không dùng dao của mình, lại dùng loại dao không ra gì kia, chẳng phải tự vả mặt sao!
Thấy cô nhất quyết như vậy, đạo diễn cũng không ép buộc, chỉ liên tục nhắc nhở: “Cô để sang bên đó nhé, cô cẩn thận, đừng làm sao”.
Con dao to như vậy, chắc cũng nặng mấy cân, đàn ông lực lưỡng cầm còn dễ bị mỏi cổ tay, huống hồ một nữ diễn viên nhỏ nhắn như cô ấy, được sao?
Rồi họ bị choáng váng…
Mọi người nhìn xem, cổ tay mảnh mai của Dương Liễu chỉ to hơn cán dao một chút, động nhẹ cũng khiến người ta lo lắng bị đè gãy, vậy mà cô ấy lại nhấc bổng như không… “Xoạt xoạt xoạt!”.
Thịt lợn tươi, lại dày thế kia, không dễ cắt, người thường chắc phải làm như thí nghiệm, trước khi xuống dao phải suy nghĩ kỹ, cứ như muốn đo đạc, nhưng cô ấy hầu như không nhìn, giơ tay cắt, miếng nào cũng đều nhau!
Cô ấy còn dùng dao gọt vỏ gừng! Như đang đùa vậy!
Mọi người sửng sốt.
Thái độ này, sự thuần thục này, sao nhìn còn chuyên nghiệp hơn cả Chu Nam trước kia!
Dương Liễu rửa sạch thịt ba chỉ, cắt thành từng miếng vuông hai ngón tay, xếp ngay ngắn.
Cô chọn miếng thịt ba chỉ rất dày, phần thịt nạc đỏ ở giữa chồng chất lên nhau, sơ sơ cũng đến năm sáu lớp, nhìn thôi đã thấy thích mắt rồi.
Nhân viên kinh ngạc nhìn thấy, vui vẻ hỏi: “Cô định làm thịt kho tàu* à?”.
Dương Liễu lắc đầu: “Không phải, là thịt kho tàu**”.
*Nguyên văn là 红烧肉 (hong shao rou): chữ 烧 theo Hán Việt là “Thiêu”. Từ này có độ thông dụng rất cao trong Hán Ngữ cổ và tiếng Trung hiện đại.
**Nguyên văn là 红煨肉 (hong wei rou): chữ 煨 theo Hán Việt là “Ôi”. Từ này có độ thông dụng trung bình trong Hán Ngữ cổ và rất thấp trong tiếng Trung hiện đại.
(Hai từ này đều mang nghĩa là “Thịt kho tàu”, Dương Liễu là ngự trù nên chắc sẽ biết sự khác biệt của món này dựa trên cách đọc.)
Mọi người ngơ ngác, thịt kho tàu không phải là thịt kho tàu sao, hai món này có khác nhau à?
Làm đầu bếp lâu, khó tránh khỏi gặp phải trường hợp người ngoài nghề nhầm lẫn các món ăn, Dương Liễu cũng không khó chịu, vừa làm vừa giải thích: “Khác nhau, một cái thì thường là làm sơ qua nguyên liệu rồi thêm nước hầm. Còn cái còn lại thì hầu như không thêm nước”.
Không thêm nước? Thế là nướng à?!
Dương Liễu cười không nói: “Đợi lát nữa các anh sẽ biết”.
Đến đây, cô từng tìm hiểu lịch sử, rất ngạc nhiên khi phát hiện quỹ đạo lịch sử hai thế giới giống nhau, nhưng từ thời Nguyên bắt đầu thì khác.
Ở quê hương cô, khi quân Nguyên xâm lược Trung Nguyên đã bị người dân chống trả quyết liệt, cả già cả trẻ, phụ nữ đều lên chiến trường, gần như đều đồng quy vô tận… Cuối cùng cả hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, mười nhà chín nhà không còn người, quân Nguyên ít người đành phải rút lui, sự thống trị của người Hán được duy trì.
Thời đại Dương Liễu sống gần giống với thời nhà Thanh ở đây, nhưng trình độ văn minh cao hơn, dân phong cởi mở, mạnh mẽ hơn, phụ nữ không chỉ ở nhà, tuy ít nhưng cũng có thể ra ngoài làm việc…
Cho nên nhân vật lịch sử trước thời Nguyên của hai thế giới đều giống nhau.
Tô Đông Pha từng nói: “Lửa nhỏ, nước ít, đủ lửa thì tự ngon”. Đó chính là thịt kho tàu.