“Sao lớn? Sao lớn nào?”
“Diễn viên điện ảnh đấy, tôi qua xem chút, mấy người có đi không?”
“Này, tôi lại chẳng phải fan, xem làm gì… Này, đợi tôi với!”
“Chờ tôi gọi điện xong đã, con gái tôi dạo này cứ cằn nhằn là sao hôm trước nó không được đi sự kiện gì đó, ha ha, hôm nay người ta đến đây rồi còn gì. Ai lại phí tiền như họ, vất vả lắm mới đến đây xem…”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, xung quanh quầy bán thịt đã nhanh chóng tụ tập rất đông người xem, đủ loại thiết bị quay phim chụp ảnh, chủ yếu là điện thoại di động, lần lượt xuất hiện. Cánh tay nào cũng giơ cao, nhìn lên cứ như hàng rào san sát nối tiếp nhau.
May mà những người đến chợ lúc này chủ yếu là các bà các mẹ, họ chỉ biết Dương Liễu là “diễn viên điện ảnh nổi tiếng” được biết đến cách đây vài phút mà thôi. Lúc này xem náo nhiệt cũng chỉ vì thấy lạ, tiện thể mai kia kể với bạn bè khoe mình cũng đã gặp minh tinh nổi tiếng.
Đối với họ, cái gì gọi là hiệu ứng sao nổi tiếng chưa chắc đã hấp dẫn bằng trứng gà giảm giá ở siêu thị bên cạnh…
Dương Liễu rất hiểu tâm lý này. Nhớ năm xưa tân khoa Trạng Nguyên xuất hiện, cưỡi ngựa được ban thưởng, mang hoa hồng lớn đi khắp kinh thành, người xem náo nhiệt nhất, bàn tán sôi nổi nhất cũng là những bà mẹ bình dân như vậy, nhưng mà quên đi nhanh nhất cũng là họ…
Bởi vì những người này thực tế nhất, cũng hiểu rõ nhất về thực tế: Dù sao Trạng Nguyên, minh tinh nổi tiếng gì đó cũng cao cao tại thượng, người bình thường như mình căn bản không cùng một thế giới với họ, xem náo nhiệt miễn phí, tám chuyện thì thôi, nếu bắt họ bỏ tiền? Không đời nào! Dù sao cuối cùng cũng chẳng được gì!
Nhiếp ảnh gia chính và phó nhiếp ảnh gia trên xe sau phối hợp với nhau, một người quay phản ứng của người dân và môi trường xung quanh, một người quay phản ứng và tương tác với người khác của Dương Liễu, các nhân viên khác hỗ trợ duy trì trật tự.
Chỉ thấy Dương Liễu sau khi cười chào hỏi mọi người vài tiếng, liền vô cùng tập trung vào việc mua sắm.
Nhanh chóng mua thịt ba chỉ, người bán thịt rất nhiệt tình giúp gói kỹ, còn thêm hai lớp túi nilon nữa: “Đừng làm bẩn quần áo nhé.”
Dương Liễu cảm ơn, lại đến quầy bán thịt bò mua thịt bò, cuối cùng đến khu thủy sản.
Để có thật nhiều đề tài cho khâu hậu kỳ biên tập thì đạo diễn cũng rất vất vả, thấy Dương Liễu và quay phim không nói chuyện gì, liền chủ động hỏi: “Dương Liễu, lúc nãy nhiều thịt thế, sao cô chỉ chọn một miếng này? Tôi thấy có hai miếng còn đẹp hơn, giá cũng rẻ hơn.”
Dương Liễu tùy ý ừ một tiếng, thuận miệng giải thích: “Không thể chỉ nhìn xem đẹp hay không, món tôi định làm cần lớp mỡ dày, mấy miếng kia mỏng quá, xào rau thì được.”
Vừa nghe thấy “lớp mỡ dày” - kiểu mô tả chuyên nghiệp thế này, nhóm phụ đề liên tục thêm phụ đề cho cô:
“Lớp mỡ dày”? “Kho thịt”? “Món hầm”? “Chuyên nghiệp”!
Vừa đi vừa nói, cô lại cúi xuống mua mấy bó rau, toàn bộ quá trình trôi chảy như nước, không hề thấy miễn cưỡng hay không thích nghi, đúng là phong thái của đầu bếp.
Đồ đạc quá nhiều, Dương Liễu một mình không xách nổi, đạo diễn bảo nhân viên mượn xe đẩy ở chợ để cô tự mình đẩy đi cho nhẹ nhàng.
Dương Liễu không hỏi đường, chỉ ngửi ngửi rồi đi về một hướng.
Đi thêm một đoạn, mùi tanh nồng trong không khí càng đậm đặc, cả nhiệt độ cũng thấp hơn những nơi khác.
Đi thêm vài bước, liền thấy những kho hàng lớn khác hẳn những quầy bán thịt, đủ loại xe lớn nhỏ đi lại, những người thợ đi ủng cao su cầm giấy bút liên tục đi lại, thỉnh thoảng rung chuông lớn tiếng gọi vài câu, chỉ vài phút ngắn ngủi đã có thể hoàn thành một giao dịch lớn vài nghìn cân.
Dương Liễu vẻ mặt hạnh phúc nhìn một lúc, rồi phát hiện ra một vấn đề:
Hình như, mình không nên đến đây…
Nhưng đoàn người họ quá khác biệt so với xung quanh, chưa kịp quyết định gì thì đã bị phát hiện.
Một người thợ vạm vỡ nghe người khác thì thầm vài câu, lại nhìn chằm chằm bên này một lúc, rồi sải bước đi tới: “Có việc gì?”