Diệp Tương Đình càng nghe càng hài lòng, nói: “Chính là nó rồi.”
Kiều Tang đi tới, hỏi: “Mẹ quyết định nhanh thế cơ à? Không xem thêm thú sủng khác sao?”
“Bảo Bảo.”
Bảo Bảo Thị nhìn sang.
“Không cần nữa.” Diệp Tương Đình nhìn Bảo Bảo Thị, cười nói: “Mẹ tin vào duyên phận, lúc trước, mẹ ký khế ước với Thống Hoạt Kiêu, lúc đó nó vẫn là Tiểu Bàn Cưu, mẹ cũng chỉ đến căn cứ Tiểu Bàn Cưu, liếc mắt một cái là quyết định chọn nó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây