“Cương Trảm.”
Cương Bảo bình tĩnh kêu lên một tiếng.
Ở lại đây một thời gian dài chứ không phải ở lại đây mãi mãi, nó có thể chấp nhận được.
Nó không nói ra là vì, sau khi ở chung một thời gian dài như vậy, thật ra, nó đã không còn nhớ đến sự tồn tại của Trái Đất, cũng quên mất mục đích ký khế ước lúc trước.
Với mối liên kết giữa Kiều Tang và Cương Bảo bây giờ, đương nhiên cô có thể hiểu được chữ “chấp nhận” mà nó nói là nói cho cô nghe, hy vọng cô có thể quên đi những yếu tố đã hứa với nó mà suy nghĩ cẩn thận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây