Mắt Kiều Tang sáng lên: “Có thể kéo dài bao lâu?”
Harold nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Kéo dài đến mức cậu có thể trốn học cả buổi chiều.”
Kiều Tang trịnh trọng nói nói: “Cảm ơn cậu, coi như tôi nợ cậu một ân tình, sau này cậu có việc gì cứ việc đến tìm tôi.”
Không chỉ tha thứ cho việc cậu ấy tấn công mình vào sáng nay, mà còn cho cậu một ân tình? Harold lập tức hết đau lòng, nói: “Vậy thì bắt đầu luôn đi, nếu không sẽ đến giờ học đấy.”
Nói xong, cậu ấy vội vàng kết ấn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây