Đồng Tuyết: Ha ha ha @Trầm Thần, mặc dù tôi biết cô nói chuyện rất hài, nhưng không ngờ lại hài đến thế, tôi xem bình luận, cảm thấy đăng cảnh làm việc của mấy chúng ta lên thì chẳng có ai xem, tất cả đều mong chờ cô mở miệng, nhưng tôi cũng mong chờ lắm!
Chung Gia Kỳ: +1
Trầm Thần tìm kiếm biểu tượng cảm xúc đã lưu của mình, tìm thấy một bức ảnh người nhỏ cúi chào rồi gửi đi.
Khi lướt qua bức ảnh tổng tài nhảy nhót mà cô chụp trộm ở viện dưỡng lão, cô thở dài.
Đồng Tuyết: Đúng rồi, nói đến công việc, tôi nghe đồng nghiệp nói, thứ hai tuần sau ngoài cuộc họp của nhóm dự án còn có cuộc họp định kỳ hàng tháng, là cuộc họp có sự tham gia của các giám đốc kinh doanh trong và ngoài nước của Triều Vân, là cuộc họp hoàn toàn bằng tiếng Anh, dù sao thì giám đốc của chúng ta cũng sẽ tham gia, không biết mấy trợ lý gà mờ như chúng ta có cần tham gia không.
Trầm Thần không tham gia thảo luận với họ, cô chỉ đang lo lắng, thứ hai đi làm phải đối mặt với đám trợ lý đặc biệt và tổng tài kia như thế nào.
Thứ Hai, Trầm Thần lại là người đầu tiên đến tầng cao nhất.
Bàn làm việc mới của cô đã hoàn thành, vách ngăn bằng kính rộng rãi, sáng sủa lại có cảm giác an toàn.
Cuối cùng, máy quay cũng được chuyển từ văn phòng của Cố Chi Hi về bên cạnh cô.
Vừa đặt túi xuống, Trầm Thần đã mở máy tính, điền đơn xin tăng ca vào hệ thống chấm công.
Áp dụng nguyên tắc năm làm tròn lên, bốn làm tròn xuống, cô kiểm tra lại, xác nhận thời gian không bị tính thiếu một chút nào, cô mới nhấn xác nhận, sau đó mở phần mềm giao dịch chứng khoán như thường lệ.
Chương trình phát sóng vào cuối tuần khiến giá cổ phiếu Triều Vân vẫn duy trì xu hướng phát triển tốt.
Nụ cười chưa kịp nở thì đã có tiếng bước chân vang lên.
Cô thò đầu ra khỏi chỗ làm việc, nheo mắt cười: “Trợ lý Du, chào buổi sáng.”
Du Mạc nhìn cô, ý vị thâm trường nói: “Nhóm ngỗng lớn.”
Trầm Thần “xoẹt” một cái rụt đầu lại.
Hai phút sau, Thẩm Hồi Thanh đến, dừng lại bên cạnh cô hai giây: “ Nhóm ngỗng lớn...”
Trầm Thần nhanh chóng gõ bàn phím, giả vờ đang làm việc nghiêm túc.
Một lúc sau, Tưởng Lăng chậm rãi bước đến bên cạnh cô: “ Nhóm ngỗng lớn?”
Mỗi trợ lý đi qua chỗ làm việc của cô đều nói một câu, mỗi lần như vậy, đầu Trầm Thần lại cúi xuống thêm ba phần.
Trong vòng mười phút, tám người đã đến, cô nghe thấy tám câu Nhóm ngỗng lớn với tám ngữ điệu khác nhau.
Phút thứ mười một, Cố Chi Hi đi ngang qua chỗ làm việc của cô.
Một bóng đen đổ xuống.
Trầm Thần từ từ ngẩng đầu lên, sau đó cung kính đứng dậy.
Cố Chi Hi vừa định mở miệng nói thì đầu lưỡi chạm vào răng, lại đau âm ỉ.
Vì vậy, anh lại ngậm miệng, quay người trở về văn phòng.
Trầm Thần ngơ ngác ngồi xuống, lẩm bẩm tự nói.
“Mình làm anh ấy tức đến mức không nói nên lời sao?”
“Không đúng, dù sao anh cũng từng vượt qua rất nhiều chuyện khó khăn nha.”
Cô đang băn khoăn thì Tưởng Lăng đi đến, đưa cho cô một chồng tài liệu: “Tài liệu cần dùng trong cuộc họp hôm nay, phân loại trước, sau đó giao cho Cố tổng.”
Trầm Thần do dự nhận lấy.
Tưởng Lăng thấy lạ: “Sao vậy?”
“Trước khi đi tìm Cố tổng, trợ lý Tưởng, tôi hỏi anh một câu hỏi rất quan trọng.”
Tưởng Lăng nhìn cô.
Cô quay đầu nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, hạ giọng: “Công ty có mua bảo hiểm nhân thọ cho thực tập sinh không?”
Tưởng Lăng liếc nhìn máy quay, nghiêm túc nói: “Công ty chúng tôi cung cấp sáu loại bảo hiểm và hai loại quỹ, được giải quyết ngay trong tháng vào làm, kể cả thực tập sinh.”