Ngô Nghê Không Hỏi Xuất Xứ, Chuyên Triệt Đường Sống Của Bá Tổng

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù không muốn gặp cô, nhưng lời khách sáo vẫn là muốn nói: “Tiểu thư Trầm Thần, cô có cần đưa về biệt thự Bán Sơn không?”

Nhớ tới lời Cố Chi Hi phân phó cách đây không lâu, đây đại khái cũng là một lần cuối cùng.

Tưởng Lăng cũng định nhân cơ hội này trực tiếp nói cho cô biết chuyện rời đi.

Trầm Thần có chút động tâm, khách sạn này cách nơi ở của nguyên chủ còn một đoạn khá xa, nếu đi taxi thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.

Nhưng chỉ nửa giây sau, cô đã nở nụ cười: “Vậy thì tốt quá, hai người đợi tôi một chút, tôi đi lấy đồ của mình đã.”

Tưởng Lăng nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ngẩn người.

Phòng tiệc các tân khách đã có rời đi, tinh mắt phát hiện xe của Cố Chi Hi, đều cảm thấy sửng sốt, “Chẳng phải anh rời đi sớm nhất sao?”

Cửa sổ xe thủy tinh ngăn cách tầm mắt mọi người, Cố Chi Hi mở miệng nói mấy chữ, qua một lát, xe dừng ở một góc ít người.

Mười phút sau, Trầm Thần mang theo bao lớn bao nhỏ nhìn xung quanh, mới tìm được xe, ngồi vào trong xe, như là đi chợ trở về.

Chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Tưởng Lăng, cô chủ động giải thích: “À, những thứ này là điểm tâm vừa rồi không ai động tới ở khu tự phục vụ, quản lý cho phép tôi đóng gói mang về nhà.”

Vừa dứt lời, hai ánh mắt đổ dồn vào mặt cô.

Đóng gói, đây hoàn toàn không phải từ ngữ sẽ xuất hiện trên người Trầm Thần.

Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi cô ở trong đại sảnh dường như thực sự đi làm việc, cũng không thể tin nổi.

Cố Chi Hi không biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như đầm băng của anh chạm vào cô.

Trầm Thần cứ như vậy cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng vẫn là Cố Chi Hi thờ ơ dời tầm mắt đi.

Tưởng Lăng lại theo bản năng nhìn cô.

Tối nay, mọi chuyện đều lộ ra sự cổ quái.

Ví dụ như, từ lúc bắt đầu chạm mặt cô, Trầm Thần lại không chủ động nói với Cố Chi Hi một câu. Chuyện này cũng không giống với tác phong của cô.

Chẳng lẽ cô biết Cố Bách đã ngã, bắt đầu học cách cụp đuôi làm người?

Trầm Thần nghiêm túc ngồi xuống, nhìn không chớp mắt, nội tâm nói chuyện với cùng hệ thống: “Hiện tại tôi đang cách bá tổng trong vòng 10 mét, còn có thể phát động giải đề hay không?”

Hệ thống không nhanh không chậm nói: [Trước mắt sẽ không, khoảng cách giữa hai người là mười mét chỉ là một trong những điều kiện, về phần thời cơ kích phát cụ thể, chúng ta sẽ có một bộ thuật toán chính xác.]

Mi mắt Cố Chi Hi đột nhiên nhướng lên, nhíu mày quét nhìn một vòng trong xe.

“Cố tổng?” Tưởng Lăng lên tiếng hỏi.

Anh thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu.

Vừa rồi, hình như mình nghe được bên trong xe vang lên thanh âm máy móc xa lạ.

Nhưng nhìn một vòng, không có bất kỳ dị thường, chỉ có Trầm Thần chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh bên trong còn trộn lẫn sự khẩn trương.

Trong ấn tượng, trước kia Trầm Thần luôn thích tìm cơ hội nhìn chằm chằm anh, nhưng ánh mắt lại rất khác với hiện tại.

Trầm Thần đợi trong chốc lát, thẳng đến khi anh bắt đầu cùng Tưởng Lăng thấp giọng nói chuyện với nhau, mới cẩn thận xác nhận trong lòng: “Hệ thống, bá tổng không nghe thấy chúng ta nói chuyện với nhau đúng không?”

Ánh mắt sắc bén vừa rồi anh, khiến cô gần như cho rằng mình đã bại lộ.

Hệ thống ngừng hai giây mới trả lời: [Không nghe thấy.]

Trầm Thần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Lại nhìn Cố Chi Hi, anh cũng không nhìn lại.

Có lẽ vừa rồi chỉ là tai nạn.

Yên tĩnh trong chốc lát, cô lại nghĩ tới một vấn đề khác quấy nhiễu mình: “Hệ thống, căn cứ vào nội dung vở kịch mà cậu nói với tôi trước khi thăng cấp, trước mắt thời gian này, ánh trăng sáng của bá tổng cũng sắp về nước.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)