Trầm Thần buồn bã lắc đầu: “Không đi.”
“Tại sao?”
“Anh ấy ghét em.”
Anh họ nhíu mày, sau đó véo má phúng phính của cô bé, kéo sang hai bên: “Nghĩ linh tinh gì thế, không phải em vẫn luôn được mọi người yêu quý, hoa thấy hoa nở sao? Ai có thể sắt đá đến mức ghét em chứ?”
Ánh mắt của Cố Chi Hi chăm chú nhìn vào bàn tay anh họ đang véo mặt Trầm Thần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây