“Không khóc.”
Cố Chi Hi vừa định đi tới thì trước mắt tối sầm lại.
Một bóng người lạ ngồi xổm xuống, đó là người mà anh gọi là bác cả, trên mặt đầy vẻ đau buồn nhưng trong mắt lại nhẹ nhõm: “Chi Hi, sao lại chạy đến đây? Chúng ta tìm con lâu lắm rồi.”
Ông ta đưa tay định lau nước mắt cho anh nhưng nhìn thấy máu trên mặt anh, lại rụt tay lại nhưng nhìn kỹ thì anh vốn không hề khóc.
“Chi Hi, mặc dù cha mẹ cháu đã mất nhưng đừng buồn, sau này cháu sống với bác nhé? Bác sẽ coi cháu như con trai ruột của mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây