Một giọng nói trong trẻo và non nớt vang lên sau lưng anh, phá vỡ sự ồn ào náo nhiệt, truyền chính xác vào tai anh.
Anh quay mặt lại, nhìn thấy một cục bông nhỏ còn chưa cao đến ngực anh, khoảng ba bốn tuổi.
Chưa kịp nói gì, đã nghe thấy bệnh nhân đi ngang trêu chọc cô bé: “Tiểu Trầm Thần, ăn cơm chưa?”
Cục bông nhỏ cười tít mắt vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm, chào hỏi cô: “Ăn hết hai bát to, ăn hết sạch luôn!” Nói xong còn vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn.
Người kia cười ha ha: “Thật là một em bé ngoan.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây