Cố Chi Hi vẫn đang nghĩ đến lời của người phụ nữ vừa nãy, anh để ý thấy Trầm Thần khẽ ngáp một cái, anh tạm thời gác lại suy nghĩ: “Về thôi.”
Trầm Thần gật đầu: “Được.”
Quay người lại, Cố Chi Hi lại nhẹ nhàng kéo cô ra trước mặt mình, trầm giọng nói: “Cẩn thận, có thể con chó hoang vẫn chưa đi xa.”
Khi về đến nơi, Thẩm Hồi Thanh vẫn ngồi ở vị trí họ rời đi, không nhúc nhích.
“Trợ lý Thẩm, đúng là anh, anh đúng là ngồi được.” Trầm Thần liên tục khen ngợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây