Ngô Nghê Không Hỏi Xuất Xứ, Chuyên Triệt Đường Sống Của Bá Tổng

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Cô gật đầu.

Trương Nam hơi hụt hẫng: “Về sớm vậy… Tôi còn định ngắm thêm một chút. Trong đám đàn ông ở đây, anh ấy là người ưa nhìn nhất luôn.”

Trầm Thần liếc nhìn cô bạn, vỗ vai an ủi: “Đừng buồn. Biết đâu đi rồi nhưng vẫn chưa rời khỏi khách sạn đâu.”

“Hả?”

Hai mươi phút sau, tài xế đang đứng đợi ngoài cửa khách sạn, cuối cùng không nhịn được bấm máy gọi trợ lý Tưởng Lăng của Cố Chi Hi:

“A lô, trợ lý Tưởng, tôi là tài xế. Cố tổng vẫn chưa ra, có cần tôi vào đón không?”

Tưởng Lăng ngẩn người—Cố Chi Hi vẫn chưa ra xe?

Hắn lập tức gọi lại cho Cố tổng nhưng không ai bắt máy.

Kỳ lạ thật.

Hắn vội xin lỗi đối tác đang trò chuyện cùng, rồi nhanh chóng rời bàn đi tìm người.

Đi được nửa đường, lúc xuyên qua cổng vòm, Tưởng Lăng chạm phải một bóng người, thân thể đối phương nhẹ nhàng, thoáng cái bị đẩy lui vài bước.

Hắn buộc miệng thốt ra một câu xin lỗi, lại giương mắt nhìn, người đang xoa vai ở đối diện đúng là Trầm Thần, chữ cuối cùng liền kẹt lại.

Trầm Thần tựa hồ không nhận ra hắn, cũng không nhìn hắn thêm lần nào, nói một câu “Không sao” rồi định rời đi..

Tưởng Lăng nhanh chóng lướt mắt qua khuôn mặt cô.

Cô đã thay lại quần áo của mình, tâm trạng có vẻ đặc biệt vui vẻ, khóe môi hồng nhuận nở nụ cười.

Tưởng Lăng nhíu mày, nhanh chóng liên tưởng vẻ mặt của cô với Cố Chi Hi không biết đi đâu...

Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện có người cố tình chuốc thuốc Cố Chi Hi, chỉ là cuối cùng không thành công.

Đáy lòng hắn sinh ra chút hoài nghi, gọi Trầm Thần lại: “Tiểu thư Trầm Thần, xin hỏi cô đã gặp Cố tổng chưa?

Trầm Thần dừng bước, dưới sự nhắc nhở của hệ thống đã nhận ra đối phương Trợ lý của bá tổng, hẳn là tới tìm bá tổng.

Trên mặt cô lập tức hiện ra thần sắc chột dạ.

Dù sao đầu sỏ khiến người ta mất tích chính là cô.

Mà loại chột dạ này, trong mắt Tưởng Lăng lại càng thêm khả nghi.

Sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh: “Cô đã gặp Cố tổng?”

Trầm Thần đành phải thẳng thắn thành khẩn: “Đã gặp, hơn 20 phút trước, tôi nhìn thấy anh đi xuống bậc thang.”

Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của Trầm Thần, lại nhạy cảm hỏi: “Vậy cô biết hiện tại anh ở nơi nào sao?”

Trầm Thần ho khan, hàm hàm hồ hồ nói: “Ừ, hẳn là, còn đang đi xuống bậc thang.”

Tưởng Lăng nghĩ đến mười bậc thang bên ngoài cửa sổ sát đất: “......

Cảm giác bị trêu đùa đột nhiên nảy sinh.

Hắn nhíu mày, vừa muốn mở miệng, sau một khắc, một bóng lưng cao lớn ở trước mắt hắn chậm rãi bước xuống bậc thang cuối cùng trước cửa.

“…?”

Mặc kệ Trầm Thần, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.

Trầm Thần đứng ở bên cửa sổ, cũng nhìn thấy Cố Chi Hi, do dự một chút, lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy cố đi tới.

“Cố tổng?” Tưởng Lăng bước nhanh về phía trước.

Trầm Thần cẩn thận quan sát biểu tình Cố Chi Hi, vẫn lạnh lùng như trước.

Chỉ có lồng ngực phập phồng nhanh, cơ bắp làm căng ống quần tây, cùng tiếng thở gấp không kìm nén được, đều chứng tỏ anh vừa vận động mạnh.

Tưởng Lăng cũng nhận ra, sắc mặt cổ quái quay đầu nhìn thoáng qua mười một bậc thang.

Trầm Thần là người duy nhất biết rõ nội tình, nhìn dáng vẻ không khác gì người bình thường của anh, nhớ tới bản thân mình trước kia khi leo núi hai chân run rẩy, đáy lòng thầm than: Không hổ là nam chính tiểu thuyết, thể lực thật sự rất tốt, ngàn bậc thang mà xuống thật nhanh.

Bá tổng trầm mặc lên xe. Chỉ là động tác đặc biệt chậm chạp.

Tưởng Lăng nhìn Cố Chi Hi tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn Trầm Thần tựa hồ đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)