“Cố tổng, anh có thấy không? Vừa nãy là paparazzi sao? Đang chụp chúng ta sao?” Trầm Thần nhỏ giọng hỏi.
Anh kiềm chế một chút, nhấc bàn tay vừa đặt trên eo cô lên, sau đó bình tĩnh cúi đầu, nhìn người trong lòng: “Ừ, có thể là vậy.”
“Quả nhiên.”
So với Cố Chi Hi, khung xương của Trầm Thần nhỏ hơn nhiều, chỉ một bước vừa nãy thôi cũng đủ để anh hoàn toàn che khuất dáng người cô.
Mặc dù có cảm giác an toàn nhưng hơi thở và hơi ấm trên người Cố Chi Hi phả vào mặt, Trầm Thần không hiểu sao lại có chút không thoải mái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây