Trầm Thần quay đầu, nhìn Cố Chi Hi trên sân khấu.
Từ lúc bắt đầu hát đến giờ, biểu cảm của anh không hề thay đổi, thậm chí góc cầm micro cũng giống hệt như trước.
Bạch Duyệt Quang cũng nhìn một cái, sau đó lập tức dời mắt đi: “Anh ta làm thế nào mà có thể dùng khuôn mặt vô cảm đó để hát nốt cao như vậy chứ! Không được rồi, chết mất!”
Nói xong cô ta ôm hộp chạy ra ngoài, mang theo khí thế như đang khiêng tàu hỏa bỏ chạy.
Trầm Thần khẽ ho một tiếng: “Nếu nhất định phải đi thì để tôi đưa cô đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây