Nhưng dù sao thì: “Là tôi có lỗi với tổng tài bá đạo.”
Cố Chi Hi trơ mắt nhìn cây cầu treo trước mặt mình biến thành một sợi thép mỏng.
Mà một chân anh vẫn còn ở trên đó, lắc lư muốn rơi, như thể có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trầm Thần nói đúng, đây mới là sự sắp đặt tốt nhất cho số phận của anh.
Anh chỉ cúi đầu nhìn một giây, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trầm Thần vẫn đang ngây người, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây