“Được được được, biết rồi nhưng mà, bây giờ cô nói chuyện dễ nghe hơn rồi đấy.”
Tan làm, Trầm Thần đẩy xe đạp ra khỏi nhà để xe, lập tức nhìn thấy Đồng Tuyết vừa từ cửa hàng tiện lợi đối diện đi ra, trên tay cầm một cây kem ốc quế.
Chung Già Kỳ đi bên cạnh cô ấy, hai người nói cười vui vẻ.
Cô đẩy xe, chạy chậm lại, vỗ vai Đồng Tuyết: “Đông như thế này, cô ăn kem à?”
Đồng Tuyết quay đầu lại: “Kem phải ăn vào mùa đông mới có cảm giác nhất chứ, có thể vì cô sợ lạnh, không biết cảm giác này, dù sao thì trong văn phòng quá ấm áp, ở lâu tôi thấy khó chịu lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây