Ngô Nghê Không Hỏi Xuất Xứ, Chuyên Triệt Đường Sống Của Bá Tổng

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay lập tức, một chiếc bàn học hiện ra trước mặt cô. Trên mặt bàn là một tờ giấy trắng, phía trên ghi vài dòng chữ.

Hệ thống: [Bá tổng đã rời khỏi đại sảnh, đứng bên ngoài dưới làn gió đêm lạnh lẽo. Giải quyết xong một mối phiền toái, tâm trạng anh hiếm khi cảm thấy nhẹ nhõm. Anh sải bước xuống bậc thang…]

[Vui lòng dựa vào dữ kiện đã có để tính số bậc thang: A. 11 bậc, B. 111 bậc, C. 666 bậc, D. 1234 bậc.]

Một bài toán tiểu học đơn giản.

Trầm Thần mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu tưởng tôi ngốc chắc? Tôi bước vào từ cửa chính, đếm sơ cũng thấy chỉ có 11 bậc, dĩ nhiên chọn A.”

Hệ thống lập tức phản hồi: [Không được chọn trực tiếp. Phải đưa ra quá trình tính toán cụ thể, vui lòng điền vào ô trống.]

Cô nhíu mày: “Vậy nếu đáp án tôi tính ra không trùng với bất kỳ lựa chọn nào thì sao?”

[Chúng tôi sẽ chọn đáp án gần đúng nhất.]

“Được thôi, cộng trừ nhân chia chắc cũng không khó.” Trầm Thần xoa tay, bắt đầu đọc đề: “Biết tích với số nghịch đảo và… và… tích của bội số chung lớn nhất và… ước chung lớn nhất của…”

Bộ não toán học đã “chết chìm” cùng mùa hè sau kỳ thi tốt nghiệp năm nào. Mấy khái niệm toán học vòng vo cứ lượn lờ trong đầu khiến cô nghẹn lời: “Cậu cố tình làm khó tôi phải không?”

Hệ thống không thèm đáp lại, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: [Bắt đầu đếm ngược. Ký chủ vui lòng nhanh chóng hoàn thành phép tính.]

Nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5 phút, Trầm Thần trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Nếu tôi tính sai thì sao? Có bị phạt không?”

[Đương nhiên là không. Đây là Hệ thống Olympic Vui Vẻ. Vui là chính, tuyệt đối không trừng phạt. Đếm ngược: 4 phút 30 giây.]

Nghe vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu viết.

Theo từng tiếng tích tắc của hệ thống, tay cô càng lúc càng viết nhanh, đầu óc xoay mòng mòng.

Khi đồng hồ điểm 0, Trầm Thần đặt bút xuống vừa kịp lúc.

[Đếm ngược kết thúc. Cô có muốn kiểm tra lại phép tính không? Đây là cơ hội cuối cùng.]

“Không cần.” Làm lại cũng không ra được đáp án như vừa rồi đâu.

[Đã rõ. Căn cứ kết quả tính toán, hệ thống chọn đáp án: D.]

Trầm Thần nhìn kết quả, thầm lau mồ hôi. Giải toán đúng là chuyện không dành cho người thường.

Vừa dứt lời, thời gian bị đóng băng lập tức khôi phục.

Tiếng nói cười, ánh đèn lấp lánh, dòng người tấp nập như chưa từng ngừng lại.

Cố Chi Hi khẽ cau mày giữa không khí ồn ào xung quanh, lòng vẫn còn cảm giác là lạ—như thể vừa có chuyện gì đó rất bất thường vừa xảy ra.

Anh xoa trán, chắc do mấy hôm nay bận quá, ngủ không đủ giấc nên sinh ra ảo giác.

Gió đêm lùa qua khiến đầu óc tỉnh táo lại đôi chút. Vừa mới thoát khỏi một mối phiền phức lớn, dù không biểu lộ rõ, nhưng sâu bên trong, anh cảm thấy nhẹ nhõm hiếm hoi.

Anh sải bước xuống bậc thang, dáng đi vẫn thong dong mà dứt khoát.

Trong đại sảnh…

“Cố Chi Hi đi rồi à?”

“Đi rồi, là người đầu tiên rời buổi tiệc luôn. Phong thái đúng là khác biệt.”

“Ghen tị cái gì? Người ta là tổng tài mà, đường đời rộng mở. Đúng không, cô em?”

Người vừa nói liếc sang Trầm Thần.

Cô suy nghĩ một chút rồi khẽ đáp: “Đường đời có dài hay không thì tôi không chắc, chỉ biết cầu thang đi xuống của anh ta thì… khá dài đó.”

“Hả? Cô vừa nói gì?”

Cô mỉm cười dịu dàng: “À không có gì. Ý tôi là cuộc sống của Cố tổng, chắc chắn sẽ nhiều thử thách.”

Đám người nhìn cô, cười nói: “Cô bé này, cũng nhìn xa trông rộng ghê.”

Bị vây quanh nãy giờ mà Trầm Thần vẫn đối đáp mượt mà, không hề lúng túng.

Tiệc tối sắp tàn, không còn việc gì, cô quay lại chỗ đội trưởng. Trương Nam giữ lấy tay cô, thì thầm: “Cố Chi Hi đi rồi thật sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)