Hệ thống: [Cô trợ lý mới đi mua trà chiều cho mọi người, bị tổng giám đốc nhìn thấy, là một người lãnh đạo tốt, tất nhiên phải thương xót ví tiền của cấp dưới rồi! Vì vậy, tổng giám đốc giàu có quyết định mời khách. Hãy dựa vào các điều kiện sau để tính xem cần mua bao nhiêu tiền bánh mì cho chín người và chọn câu trả lời]
[A. 5800 đồng B. 2400 đồng C. 540 đồng D. 2 đồng]
Trầm Thần liếc nhìn các ẩn số và căn bậc hai rối rắm, xắn tay áo, nghiến răng bắt đầu tính toán bằng trực giác.
Năm phút sau, cô im lặng một lúc.
“Ừm, coi như tính ra rồi, chỉ là...”
Hệ thống trả lời: “Được ~ Đã dựa theo kết quả tính toán, chọn đáp án D gần nhất với nó“.
Thời gian lại trôi.
Trầm Thần không còn nhẫn nại để nghe nữa.
Cố Chi Hi kẹp tấm thẻ đen dát vàng bí ẩn không giới hạn đưa cho Trầm Thần, nhẹ nhàng nói: “Dùng thẻ này quẹt hai đồng mua bánh mì, chín người các cô chia nhau“.
Cùng với chữ cuối cùng của anh rơi xuống, tầng cao nhất rơi vào im lặng.
Cố Chi Hi ngẩn người, đợi khi phản ứng lại được mình vừa nói gì, anh không tin nổi mà há hốc miệng.
Tám trợ lý đã đứng hết cả dậy, đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tất cả mọi người trong phòng đạo diễn đều nhìn Cố Chi Hi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Trong sự im lặng đáng sợ này, Trầm Thần nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tôi nghe nói, ổ bánh mì rẻ nhất của cửa hàng đó chỉ to bằng nửa nắm tay, cũng giá 49 đồng một ổ.”
Cố Chi Hi: “...”
Thẩm Hồi Thanh liếc nhìn chiếc máy quay bên cạnh vẫn đang quay Trầm Thần, nhanh chóng cứu nguy: “Cố tổng, vừa rồi anh chắc là nói nhầm phải không? Thật sự là 2 đồng sao?”
Cố Chi Hi khen ngợi nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Chính là hai đồng.”
Tám trợ lý: “...”
Cố Chi Hi nhắm mắt lại thật chặt.
Rõ ràng anh căn bản không hề muốn nói chữ hai đồng kia!
Danh tiếng keo kiệt của anh vốn chỉ lan truyền trong giới, bây giờ, anh đã có thể thấy trước được hai đồng này sẽ mang theo anh cất cánh bay ra khỏi giới như thế nào thậm chí không cần gió lớn thổi.
Trầm Thần chớp chớp mắt.
Xem ra kết quả tính toán được không thể thay đổi, đã nói là ổ bánh hai đồng thì chỉ có thể là hai đồng.
Cô cũng nhìn vào máy quay, nhíu mày, đột nhiên nảy ra một ý: “Cố tổng, tôi đột nhiên không muốn ăn bánh mì nữa, tôi có thể đổi sang mua bánh ngọt không?”
Cố Chi Hi thử mở miệng: “Có thể mua bánh ngọt, quẹt... bao nhiêu tiền cũng được.”
Thành công rồi, xem ra bánh ngọt không bị giới hạn hai đồng.
Cố Chi Hi và Trầm Thần đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có tám trợ lý vẫn đắm chìm trong câu “chính là hai đồng” vừa rồi mà không thoát ra được.
Trầm Thần lại cười nói với Thẩm Hồi Thanh: “Cố tổng chắc chắn là đang nói đùa, anh ấy đã đưa thẻ đen cho tôi rồi, sao có thể để tôi đi xin ăn được.”
Thẩm Hồi Thanh cứng nhắc gật đầu: “Đúng vậy.”
Trầm Thần nhìn Cố Chi Hi, cười khẽ: “Thực ra đôi khi Cố tổng cũng khá hài hước.”
Cố Chi Hi đành phải chấp nhận lời khen này đây đã là lời biện minh tốt nhất để cứu vãn danh tiếng của anh.
Dù sao thì các trợ lý cũng đã trải qua sóng gió, cũng nhanh chóng phản ứng lại, mặc định Cố Chi Hi đang nói đùa.
Trầm Thần hỏi mật khẩu thẻ, sau đó chạy thẳng đến cửa hàng bánh ngọt như trốn chạy.
Vì nể mặt Cố tổng, cô cố tình chọn những loại bánh mới đắt nhất, lúc tính tiền cô suy nghĩ một chút, hỏi nhân viên: “Xin hỏi những chiếc bánh ngọt này có ngọt không?”
Nhân viên mỉm cười: “Bánh ngọt của chúng tôi đều không ngọt lắm.”