Nhiệt độ của Phùng Tuyết Niên hạ xuống, vẫn hơi sốt nhẹ.
Trầm Thần mở hộp cơm ra: “Cậu ăn cơm trước đi, ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon, dưỡng cho khỏe người, biết đâu ngày mai ông ấy tỉnh lại.”
Lưng Phùng Tuyết Niên vừa toát một lớp mồ hôi lạnh, giờ nhiệt độ hạ xuống, cảm thấy lạnh run, cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng rồi buông đũa.
Trầm Thần thấy vậy: “Vậy cậu ngủ trước đi, dưỡng bệnh khỏe rồi hãy nói.”
Nhưng Phùng Tuyết Niên không ngủ được, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn phải trải qua cảm giác sợ hãi như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây