Trầm Thần: “Bị bệnh rồi còn ra ngoài đi lung tung.”
Phùng Tuyết Niên rốt cuộc cũng nghe ra được chút quan tâm trong đó: “Uống thuốc xong thì thấy khỏe hơn nhiều rồi, dù sao cũng rảnh rỗi.”
Tiếp đó, hắn thuận theo tầm mắt của cô nhìn về phía người đàn ông tiên khí phơ phất sau lưng.
Ngược lại hắn bắt đầu có chút ghen tị, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ta đúng là biết cướp ống kính, làm màu mè thế.”
Đợi Trầm Thần khởi động nhanh xong, thời gian thi đấu cũng sắp đến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây