Nhưng khi Trầm Thần đi, trên tầng cao nhất vẫn chưa có ai đi.
Cô chạy đến hỏi Tưởng Lăng, “Tưởng trợ lý, xin hỏi tôi cần tăng ca không?”
Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: “Ngày đầu tiên đi làm, đã định cùng chúng tôi tăng ca rồi sao?”
“Không có ý định đó, tôi chỉ lịch sự hỏi một câu thôi.”
“... Không sao, cô có thể tan làm rồi.”
“Vâng, mai gặp lại.”
Trong nháy mắt, Trầm Thần đã biến mất trong thang máy.
Sáng hôm sau, tám trợ lý đặc biệt vừa đến công ty, đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Mỗi đồng nghiệp đi ngang qua họ, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn họ, còn kèm theo tiếng thì thầm to nhỏ và tiếng cười.
Tưởng Lăng thấy lạ: “Hôm nay những người ở dưới lầu, sao lại có biểu cảm như vậy?”
Thẩm Hồi Thanh mặt không biểu cảm: “Vì nhóm ngỗng trời.”
“?”
Du Mạc đi vòng qua, mặt lạnh tanh: “Tôi cũng nghe thấy rồi, không biết từ đâu truyền ra nữa.”
Trầm Thần vừa vặn nghe được câu này, cái ngáp dở dang liền dừng lại, cúi đầu, lặng lẽ quay về chỗ làm việc.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy áy náy.
Cái tên này, so với nhóm mẫu nam trước kia của họ, thì hơi quá bình dân rồi.
Cô lấy ra từ trong cặp một hộp sô cô la được gói rất đẹp, đứng dậy bắt đầu phát từ Tưởng Lăng: “Trợ lý Tưởng, ăn không?”
Tưởng Lăng không nhận ngay, Trầm Thần lại bổ sung: “Tôi đã xem hết sổ tay nhân viên rồi, cũng đã xem hết video đào tạo nhân viên mới, làm hết bài kiểm tra rồi, trong đó không nói là không được ăn vặt ở chỗ làm, nên tôi mới mang theo.”
Thực ra Tưởng Lăng chỉ muốn nói là hắn không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trầm Thần, hắn vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Trầm Thần lại đi đến bên những người khác: “Trợ lý Thẩm, ăn không?”
Thẩm Hồi Thanh nhìn vào mắt cô, lời từ chối đã đến bên miệng lại nuốt trở vào: “Cảm ơn.”
“Trợ lý Du, ăn không?”
“Trợ lý Dương, ăn không?”
“Trợ lý Chu, ăn không?”
...
Một hộp sô cô la phát hết, thực ra cô hơi bất ngờ, những trợ lý lạnh lùng này lại không có một ai từ chối, xem ra không khó gần như vẻ bề ngoài.
Nhưng Trầm Thần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng theo những viên sô cô la mà dần dần tiêu tan.
Chỉ là mấy người phía sau nhìn vào không gian đen trắng của mình đột nhiên xuất hiện màu sắc, nhất thời có chút choáng váng.
Cố Chi Hi vào đến, liếc mắt đã nhìn thấy hộp sô cô la trên bàn Tưởng Lăng, ngạc nhiên nhướng mày.
Tưởng Lăng giải thích: “Đây là Trầm Thần tặng, mọi người đều có.”
Nói xong khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt, với tính cách của hắn mà nói, quả thực rất khó thấy.
Cố Chi Hi dừng bước, không nói gì.
Vào đến phòng làm việc của mình, anh tùy ý liếc mắt nhìn thoáng qua trên bàn ngoài máy tính và tài liệu ra thì trống không.
Anh không biểu cảm gì ngồi xuống.
Buổi trưa Trầm Thần ăn cơm cùng Đồng Tuyết và Chung Gia Kỳ, Chung Gia Kỳ hỏi: “Đúng rồi, hôm qua buổi trưa hình như không thấy cô đúng không?”
“Tôi đi ra ngoài với Cố tổng.”
“Oa, xem ra Cố tổng rất coi trọng cô nhỉ.” Đồng Tuyết cười nói.
Trầm Thần cảm thấy không phải vậy, cô cảm nhận được, thái độ của Cố Chi Hi đối với cô là có phòng bị, càng đừng nói đến việc đã nhiều lần thử dò xét.
“Đúng rồi, ba chúng ta lập một nhóm nhỏ đi, không kéo mấy anh chàng kia vào.” Đồng Tuyết lập tức cầm điện thoại lập nhóm.
Nhóm chat trước đó, vẫn dừng lại ở chỗ Trầm Thần thu hồi một tin nhắn, rất xấu hổ.
Đồng Tuyết liếc mắt nhìn thấy cái gì đó, vỗ vai hai người họ: “Này, không ngờ Cố tổng cũng ăn ở căng tin à.”
Trầm Thần quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Cố Chi Hi, phía sau còn đi theo mấy trợ lý kia.